Hạ Thanh Nhã POV:
Năm tôi sáu mươi tuổi, chồng tôi, người tôi đã hy sinh cả đời để phụng sự, nói với tôi rằng bài vị của người yêu đã khuất của ông sẽ thay thế vị trí của tôi trong từ đường nhà họ Trần.
Đó là một buổi chiều ảm đạm. Gió lạnh luồn qua khe cửa sổ, mang theo hơi thở của mùa đông sắp tới.
Trần Quang Khanh ngồi đối diện tôi, khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn của năm tháng, nhưng đôi mắt vẫn sắc bén như ngày nào. Ông ta đặt tách trà xuống bàn, âm thanh va chạm của gốm sứ vang lên khô khốc trong sự tĩnh lặng đến ngột ngạt của căn phòng.
"Thanh Nhã, tôi đã quyết định rồi," ông ta nói, giọng điệu không cho phép bất kỳ sự phản đối nào. "Bài vị của Quỳnh Dao sẽ được đưa vào từ đường."
Cả thế giới của tôi như sụp đổ. Suốt ba mươi lăm năm, tôi là vợ của ông ta, là con dâu của nhà họ Trần, là người đã dùng hết tài năng kiến trúc thiên tài của mình để đưa tập đoàn Trần Thị từ một công ty bất động sản đang trên đà suy thoái trở thành một đế chế hàng đầu. Tôi đã nghĩ rằng mình đã có được tất cả, một cuộc sống viên mãn cho đến cuối đời.
"Tại sao?" Giọng tôi run rẩy, một cảm giác lạnh buốt lan tỏa từ sống lưng. "Vị trí đó là của tôi. Tôi là vợ ông, là mẹ của các con ông."
"Cô chưa bao giờ là người tôi muốn cưới," ông ta nói, tàn nhẫn và thẳng thừng. "Người tôi yêu luôn là Quỳnh Dao. Cô ấy đã chết vì một tai nạn, đó là lý do cô có cơ hội bước vào nhà họ Trần. Bây giờ, tôi chỉ muốn sửa chữa sai lầm của quá khứ."
Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
"Sửa chữa sai lầm?" Tôi cười cay đắng. "Ba mươi lăm năm hy sinh của tôi, trong mắt ông, chỉ là một sai lầm sao?"
"Đúng vậy." Ông ta không hề do dự. "Tôi cũng đã lập di chúc. Toàn bộ tài sản của tôi sẽ để lại cho con gái riêng của tôi với người giúp việc. Cô sẽ không có gì cả."
Máu trong người tôi như đông cứng lại. Tôi nhìn ông ta, người đàn ông tôi đã yêu và phụng sự cả đời, và chỉ thấy một con quái vật xa lạ.
"Còn các con thì sao? Quang Minh, Quang Huy, Quang Vĩ? Chúng là con trai của tôi!" Tôi hét lên, hy vọng cuối cùng le lói.
"Chúng đều đồng ý với quyết định của tôi," ông ta nói, dập tắt hoàn toàn hy vọng của tôi. "Chúng biết ai mới là người cha chúng thực sự yêu thương."
Ngay lúc đó, ba người con trai của tôi bước vào, theo sau là những đứa cháu mà tôi hết mực yêu thương. Không một ai nhìn tôi. Không một ai lên tiếng bảo vệ tôi. Ánh mắt họ chỉ có sự lạnh lùng và xa cách, như thể tôi là một người hoàn toàn xa lạ.
Sự phản bội cuối cùng này giống như một nhát dao chí mạng. Một cơn đau dữ dội ập đến lồng ngực. Máu tươi trào ra từ khóe miệng, nhuộm đỏ chiếc áo lụa trắng tôi đang mặc. Tầm nhìn của tôi mờ đi, và hình ảnh cuối cùng tôi thấy là khuôn mặt thờ ơ của Trần Quang Khanh và sự im lặng đáng sợ của những người tôi từng gọi là gia đình.
Rồi tất cả chìm vào bóng tối.
...
"Thanh Nhã, con có đồng ý không?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, kéo tôi ra khỏi bóng tối vô tận.
Tôi từ từ mở mắt, ánh sáng chói lòa khiến tôi phải nheo lại. Khung cảnh trước mắt không phải là căn phòng khách lạnh lẽo nơi tôi chết, mà là sảnh chính nguy nga của biệt thự nhà họ Trần.
Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ đàn hương chạm khắc tinh xảo. Cha chồng tôi, Trần Đức Mạnh, chủ tịch tập đoàn Trần Thị, đang ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi. Xung quanh là các trưởng bối trong gia tộc.
Và ngồi cách tôi không xa, là Trần Quang Khanh.
Anh ta hai mươi lăm tuổi. Trẻ trung, tuấn tú, và tràn đầy sức sống. Nhưng ánh mắt anh ta nhìn tôi lại chứa đầy sự căm hận lạnh lẽo, một sự căm hận mà tôi chỉ thấy ở ông ta vào những năm tháng cuối đời ở kiếp trước.
Cùng một ánh mắt đó.
Trái tim tôi thắt lại. Tôi nhìn xuống bàn tay mình. Mịn màng, không một nếp nhăn. Tôi đang ở tuổi hai mươi hai.
Đây là ngày nhà họ Trần chọn con dâu.
Kiếp trước, vào ngày này, Khánh Quỳnh Dao, người chị em nuôi của tôi, đã qua đời trong một tai nạn giao thông vào buổi sáng. Tôi, người duy nhất còn lại, đã trở thành lựa chọn không thể thay thế.
Tôi đã tái sinh.
Và nhìn vào ánh mắt của Trần Quang Khanh, tôi biết, anh ta cũng vậy. Anh ta đã mang theo tất cả sự căm hận từ kiếp trước quay trở lại.
"Thanh Nhã?" Cha chồng tôi, ông Trần Đức Mạnh, nhắc lại. "Mọi người đều biết con là người tài năng nhất, là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí thiếu phu nhân nhà họ Trần. Con có đồng ý gả cho Quang Khanh không?"
Kiếp trước, tôi đã gật đầu không do dự, trái tim đập rộn ràng vì hạnh phúc. Tôi đã nghĩ đó là khởi đầu cho một cuộc sống viên mãn.
Bây giờ, tôi chỉ thấy nực cười.
Tôi nhìn sang Trần Quang Khanh. Ánh mắt anh ta như một lưỡi dao, sắc lạnh và đầy sát khí, như thể chỉ cần tôi gật đầu, anh ta sẽ ngay lập tức xé xác tôi ra.
Tôi hiểu rồi. Anh ta cũng tái sinh, và anh ta hận tôi. Anh ta cho rằng tôi đã cướp đi vị trí của Khánh Quỳnh Dao, cướp đi hạnh phúc của anh ta. Anh ta muốn sửa chữa "sai lầm" của kiếp trước.
Được thôi.
Tôi sẽ tác thành cho anh.
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự tự do đang chảy trong huyết quản.
"Thưa bác," tôi đứng dậy, cúi đầu một cách lễ phép trước ông Trần Đức Mạnh. "Cảm ơn sự ưu ái của bác và các vị trưởng bối. Nhưng con xin phép được từ chối."
Cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng. Mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.
Ông Trần Đức Mạnh nhíu mày. "Tại sao? Thanh Nhã, con biết đây là cơ hội tốt nhất cho con."
"Con biết ạ," tôi bình tĩnh trả lời. "Nhưng con nghĩ, người thực sự phù hợp với anh Khanh, người mà anh ấy thực sự yêu, là chị Quỳnh Dao."
Tôi cố tình nhấn mạnh hai chữ "yêu".
Trần Quang Khanh, người vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, thoáng một chút kinh ngạc trong đáy mắt. Anh ta không ngờ tôi lại chủ động rút lui.
Nhưng sự kinh ngạc đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự chế giễu và khinh bỉ. Anh ta đứng dậy, không nói một lời, và nhanh chóng rời khỏi sảnh chính.
Tôi biết anh ta đi đâu. Anh ta sẽ đi tìm Khánh Quỳnh Dao. Ở kiếp này, cô ta vẫn còn sống.
Tôi nhìn theo bóng lưng vội vã của anh ta, một cảm giác chua xót quen thuộc dâng lên trong lòng. Tình yêu thầm lặng kéo dài hai kiếp, đến lúc phải kết thúc rồi.
"Thanh Nhã, con có chắc không?" Ông Trần Đức Mạnh hỏi lại lần cuối, giọng ông đầy vẻ khó hiểu và thất vọng.
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông, giọng nói kiên định không một chút do dự.
"Vâng, con chắc chắn."