Hóa ra, trong trái tim anh ta, tôi chưa bao giờ tồn tại. Bảy năm hy sinh, đổi lại chỉ là một câu nói tàn nhẫn và một cái chết tức tưởi trên bàn mổ.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại ngày đầu tiên hiến tủy, ngày tôi dùng tính mạng để ép anh ta kết hôn.
Lần này, Đoan Tường Lân, tờ giấy đăng ký kết hôn mà anh nợ tôi, tôi sẽ gói nó lại như một món quà, và "tặng" cho chính Nhã Châu Ly.
Chương 1
Trịnh Ngọc Khuê POV:
Tôi đã hiến tủy cho Nhã Châu Ly 999 lần.
Bảy năm, 999 lần, không thiếu một lần nào.
Anh ta cần tủy của tôi, vì Nhã Châu Ly, "ánh trăng sáng" của anh ta, mắc bệnh bạch cầu. Tôi là người duy nhất trên thế giới có kháng nguyên bạch cầu người (HLA) tương thích hoàn hảo với cô ta.
Lần đầu tiên, tôi nói: "Đoan Tường Lân, em đồng ý hiến tủy, nhưng anh phải cưới em."
Anh ta đồng ý.
Lần thứ hai, tôi nói: "Đoan Tường Lân, đêm nay ở lại với em được không?"
Anh ta ở lại, nhưng cả đêm quay lưng về phía tôi, không một lời nào.
Lần thứ ba, tôi nói: "Đoan Tường Lân, ôm em một cái được không?"
Anh ta ôm tôi, nhưng vòng tay lạnh lẽo như băng, không một chút hơi ấm.
Cho đến lần thứ 999, cơ thể tôi đã bị rút cạn. Tôi nằm trên bàn phẫu thuật, cảm nhận được sinh mệnh của mình đang trôi đi từng chút một, giống như cát chảy qua kẽ tay.
Máu từ mũi và miệng tôi không ngừng tuôn ra, nhuộm đỏ cả chiếc khăn trắng.
"Bác sĩ, không được nữa rồi!" Giọng y tá hoảng hốt vang lên bên tai tôi. "Bệnh nhân chảy máu quá nhiều, huyết áp đang giảm mạnh! Nếu còn tiếp tục, cô ấy sẽ chết mất!"
Bác sĩ trưởng khoa hét lên với người đàn ông đứng ngoài cửa sổ kính: "Cậu Đoan, không thể tiếp tục được nữa! Sức khỏe của cô Trịnh đã đến giới hạn rồi! Nếu còn ép cô ấy, cô ấy sẽ chết thật đấy!"
Đoan Tường Lân.
Chồng tôi.
Người đàn ông tôi đã yêu bằng cả sinh mệnh.
Anh ta đứng đó, dáng người cao lớn thẳng tắp, bộ vest đặt may thủ công đắt tiền không một nếp nhăn. Khuôn mặt anh ta lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm không một gợn sóng, chỉ có sự sốt ruột và lo lắng dành cho người phụ nữ đang nằm trong phòng bệnh bên cạnh.
Anh ta nhìn tôi qua lớp kính, ánh mắt lạnh như băng.
"Cứ để cô ta chết," anh ta nói. "Tôi chỉ cần Châu Ly bình an."
Một câu nói, như một nhát dao cuối cùng, đâm thẳng vào trái tim đã nát tan của tôi.
Ý thức của tôi bắt đầu mờ đi.
Tôi thấy cuộc đời mình như một bộ phim quay chậm.
Bảy năm hôn nhân, tôi đã dùng mọi cách để giữ anh ta lại bên mình. Tôi đã từ bỏ ước mơ, từ bỏ lòng tự trọng, biến mình thành một con chó chỉ biết vẫy đuôi cầu xin sự thương hại của anh ta.
Nhưng cuối cùng, tôi nhận lại được gì?
Chỉ là một câu nói lạnh lùng: "Cứ để cô ta chết."
Hóa ra, trong trái tim anh ta, tôi chưa bao giờ tồn tại.
Thật nực cười.
Nước mắt lăn dài trên má, hòa vào vũng máu.
Nếu có kiếp sau, Trịnh Ngọc Khuê, đừng bao giờ yêu Đoan Tường Lân nữa.
Tuyệt đối đừng.
...
"Cô Trịnh? Cô Trịnh? Cô ổn chứ?"
Một giọng nói quen thuộc kéo tôi ra khỏi bóng tối vô tận.
Tôi từ từ mở mắt, ánh đèn huỳnh quang chói lòa khiến tôi phải nheo mắt lại. Mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện xộc vào mũi.
Tôi đang ở đâu?
Không phải tôi đã chết rồi sao?
"Cô Trịnh, cô có nghe tôi nói không?" Cô y tá lo lắng lay nhẹ vai tôi. "Liều lượng 400ml máu đã đủ rồi. Cô có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
400ml?
Tôi cúi đầu nhìn cánh tay mình, một cây kim lạnh lẽo đang cắm vào tĩnh mạch, máu đỏ tươi đang từ từ chảy vào túi máu.
Cảnh tượng này... quen thuộc đến đáng sợ.
Đây là... ngày đầu tiên tôi hiến tủy cho Nhã Châu Ly.
Ngày mà tôi dùng việc hiến tủy để ép Đoan Tường Lân phải cưới mình.
Tôi... trọng sinh rồi?
Cơ thể tôi run lên không kiểm soát, không phải vì lạnh, mà vì ký ức đau đớn của kiếp trước đang ùa về như một cơn lũ. Cơn đau thấu xương khi bị rút tủy, sự tuyệt vọng khi bị bỏ rơi trên bàn mổ, và câu nói cuối cùng của Đoan Tường Lân.
Tất cả vẫn còn rõ mồn một.
"Cô Trịnh, sắc mặt cô tệ quá." Cô y tá lo lắng. "Bình thường chỉ hiến 200ml thôi, sao lần này cô lại muốn hiến gấp đôi vậy?"
Tôi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài.
Bởi vì kiếp trước, tôi đã quá ngu ngốc.
Tôi yêu Đoan Tường Lân từ năm mười tám tuổi, yêu một cách điên cuồng, mù quáng. Anh ta là con trai của trời, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Đoan Thị, một đế chế kinh doanh hùng mạnh tại Hà Nội. Anh ta ở đâu, ánh sáng ở đó.
Còn tôi, chỉ là một cô gái mồ côi, đứng từ xa nhìn anh ta.
Anh ta và Nhã Châu Ly là một cặp trời sinh. Họ yêu nhau say đắm, tình yêu của họ là câu chuyện cổ tích mà cả Hà Nội đều ngưỡng mộ. Anh ta có thể vì cô ta mà chống lại cả gia tộc, vì cô ta mà vứt bỏ mọi thứ.
Tôi biết, tôi mãi mãi không thể có được anh ta.
Cho đến khi, Nhã Châu Ly được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu.
Và tôi, là người duy nhất có tủy tương thích.
Cơ hội duy nhất của tôi đã đến.
Tôi nhớ lại kiếp trước, chính vào ngày này, tôi đã bước vào văn phòng của Đoan Tường Lân, đặt bản xét nghiệm HLA lên bàn và nói: "Em sẽ cứu cô ấy, nhưng anh phải cưới em."
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy sự chán ghét và khinh bỉ, như thể tôi là thứ rác rưởi bẩn thỉu nhất.
"Cô nghĩ mình có tư cách gì?"
"Chỉ bằng việc em là người duy nhất có thể cứu mạng cô ấy."
Cuối cùng, anh ta đã đồng ý.
Và đó là khởi đầu cho bảy năm địa ngục của tôi. Một cuộc hôn nhân không tình yêu, không sự tôn trọng, chỉ có sự hy sinh một chiều đến cạn kiệt.
Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng, chỉ cần mình hy sinh đủ nhiều, anh ta sẽ nhìn lại.
Nhưng tôi đã sai.
Trái tim của một người đàn ông không yêu bạn, dù bạn có moi tim mình ra cho anh ta, anh ta cũng sẽ chỉ chê nó tanh.
Và cái giá tôi phải trả là chính mạng sống của mình.
Kim tiêm được rút ra. Y tá băng lại vết thương cho tôi.
"Cô Trịnh, cô nghỉ ngơi đi nhé."
Tôi gật đầu một cách máy móc.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra. Đoan Tường Lân bước vào, mang theo một luồng không khí lạnh lẽo.
Anh ta vẫn như trong ký ức, khuôn mặt đẹp như tạc tượng, khí chất cao ngạo, nhưng đôi mắt lại chứa đầy sự mệt mỏi và lo lắng.
Anh ta thậm chí không thèm liếc tôi một cái, đi thẳng đến bàn, ném một tấm thẻ ngân hàng xuống.
"Mật khẩu là sáu số cuối của cô. Cảm ơn vì đã hiến máu."
Giọng nói của anh ta lạnh lùng và xa cách, như thể chúng tôi chỉ là hai người xa lạ đang thực hiện một giao dịch.
Tôi nhìn anh ta, trái tim đã chết lặng.
Kiếp trước, vào lúc này, tôi đã đứng dậy, nắm lấy tay áo anh ta và nói câu nói ngu ngốc nhất cuộc đời mình: "Em không cần tiền, em muốn anh cưới em."
Nhưng bây giờ...
"Được." Tôi bình thản đáp, cầm lấy tấm thẻ. "Cảm ơn cậu Đoan."
Đoan Tường Lân sững người, anh ta quay lại nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Dường như anh ta không ngờ tôi lại dễ dàng đồng ý như vậy.
"Cô không có yêu cầu gì khác?" Anh ta hỏi, giọng điệu có chút nghi ngờ.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười mà chính tôi cũng cảm thấy xa lạ. "Không. Giao dịch sòng phẳng, không nợ nần gì nhau."
Yêu cầu? Tôi không dám đòi hỏi gì nữa.
Tình yêu của anh ta, tôi không cần nữa.
Đoan Tường Lân nhìn tôi chằm chằm một lúc, như muốn tìm ra dấu vết của sự giả dối trên mặt tôi. Nhưng rồi, anh ta nhanh chóng mất kiên nhẫn. Điện thoại của anh ta reo lên, là từ phòng bệnh của Nhã Châu Ly.
"Anh đến ngay đây." Anh ta trả lời điện thoại, giọng điệu dịu dàng đến mức khiến người ta ghen tị.
Anh ta vội vã cúp máy, quay người định rời đi.
Nhưng đúng lúc đó, ánh mắt tôi rơi vào chiếc túi xách anh ta vô tình để quên trên ghế.
Đó là chiếc túi Hermès phiên bản giới hạn mà anh ta đã đấu giá bằng được để tặng Nhã Châu Ly.
Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu tôi.
Trong lúc Đoan Tường Lân quay lưng, tôi nhanh như cắt cầm lấy chiếc túi, mở khóa kéo.
Bên trong, đúng như tôi dự đoán, là ví của Nhã Châu Ly. Và trong ví, có chứng minh nhân dân và... sổ hộ khẩu.
Kiếp trước, Đoan Tường Lân đã dùng chính những thứ này để đăng ký kết hôn với tôi, biến tôi thành bà Đoan trên danh nghĩa.
Nhưng kiếp này...
Tôi nhẹ nhàng rút giấy tờ tùy thân và sổ hộ khẩu của Nhã Châu Ly ra, rồi lặng lẽ đặt chiếc túi trở lại chỗ cũ.
Đoan Tường Lân quay lại, cầm lấy chiếc túi và rời đi mà không hề hay biết.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta, một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi.
Đoan Tường Lân, anh không phải muốn cưới cô ta sao?
Được thôi, tôi sẽ giúp hai người toại nguyện.
Tờ giấy chứng nhận kết hôn mà kiếp trước tôi đã khao khát đến chết đi sống lại, kiếp này, tôi sẽ gói nó lại như một món quà, và "tặng" cho Nhã Châu Ly.
Tôi muốn xem, khi nhận được món quà này, vẻ mặt của cô ta sẽ đặc sắc đến mức nào.
Còn tôi?
Tôi sẽ đứng từ xa, thưởng thức vở kịch hay này.
Đoan Tường Lân, lần này, người nên biến mất khỏi cuộc đời anh, không phải là tôi.
Mà là chính anh.