Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Người bạn đời không mong muốn của anh, phép thuật bị cấm của cô
Người bạn đời không mong muốn của anh, phép thuật bị cấm của cô

Người bạn đời không mong muốn của anh, phép thuật bị cấm của cô

5.0
10 Chương
57 Duyệt
Đọc ngay

Tại bữa tiệc từ thiện của tập đoàn, một giàn giáo trang trí khổng lồ bất ngờ đổ sập. Trong khoảnh khắc sinh tử, chồng tôi, Nghiêm Khánh, đã không ngần ngại đẩy tôi về phía đống sắt vụn sắc nhọn. Tất cả chỉ để dùng thân mình che chắn cho người tình của anh ta. Cú đẩy đó đã khiến cánh tay phải của tôi bị tổn thương vĩnh viễn, sự nghiệp nghệ thuật mà tôi hằng theo đuổi cũng tan thành mây khói. Nằm trên giường bệnh, thứ tôi nhận được không phải một lời xin lỗi, mà là tờ đơn ly hôn do chính tay anh ta đưa tới. Trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng, tôi đã nghĩ cuộc đời mình đến đây là hết. Nhưng ngay khi tôi tuyệt vọng nhất, bác sĩ lại nói với tôi một tin động trời. "Cô Đặng, cô đã mang thai được sáu tuần. Và đây là thư mời từ cuộc thi nghệ thuật quốc tế ở Paris."

Mục lục

Chương 1

Tại bữa tiệc từ thiện của tập đoàn, một giàn giáo trang trí khổng lồ bất ngờ đổ sập.

Trong khoảnh khắc sinh tử, chồng tôi, Nghiêm Khánh, đã không ngần ngại đẩy tôi về phía đống sắt vụn sắc nhọn.

Tất cả chỉ để dùng thân mình che chắn cho người tình của anh ta.

Cú đẩy đó đã khiến cánh tay phải của tôi bị tổn thương vĩnh viễn, sự nghiệp nghệ thuật mà tôi hằng theo đuổi cũng tan thành mây khói.

Nằm trên giường bệnh, thứ tôi nhận được không phải một lời xin lỗi, mà là tờ đơn ly hôn do chính tay anh ta đưa tới.

Trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng, tôi đã nghĩ cuộc đời mình đến đây là hết.

Nhưng ngay khi tôi tuyệt vọng nhất, bác sĩ lại nói với tôi một tin động trời.

"Cô Đặng, cô đã mang thai được sáu tuần. Và đây là thư mời từ cuộc thi nghệ thuật quốc tế ở Paris."

Chương 1

Đặng Tường Vi POV:

Năm năm kết hôn với Nghiêm Khánh, tôi đã học được một điều: tình yêu của anh ta, giống như một món đồ trưng bày xa xỉ trong tủ kính-chỉ để cho người khác chiêm ngưỡng, không bao giờ thuộc về tôi.

Đêm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi.

Tôi đã dành cả buổi chiều để chuẩn bị. Chiếc váy lụa màu ngọc trai mà tôi đang mặc là thiết kế riêng, loại vải mềm mại ôm lấy từng đường cong cơ thể, một sự phô trương hiếm hoi mà tôi cho phép bản thân. Trên bàn ăn, nến đã được thắp, ánh sáng ấm áp nhảy múa trên những chiếc đĩa sứ trắng ngần và ly rượu pha lê. Món bò Wellington anh thích nhất đang nguội dần trong lò, hương thơm của nấm và lá xạ hương từng một thời lấp đầy căn bếp giờ chỉ còn thoang thoảng, yếu ớt.

Tôi ngồi đó, trong căn phòng ăn rộng lớn và tĩnh lặng, lắng nghe tiếng tích tắc đều đặn của chiếc đồng hồ quả lắc cổ ở góc phòng. Mỗi một tiếng tích tắc như một nhát búa nhỏ gõ vào lồng ngực tôi.

Năm giờ. Bảy giờ. Chín giờ.

Bữa ăn đã hoàn toàn nguội lạnh. Ngọn nến cháy gần hết, sáp nóng chảy dài xuống như những giọt nước mắt câm lặng.

Hy vọng trong tôi cũng lụi tàn theo ngọn nến. Tôi biết anh sẽ không về. Ít nhất là không về đúng giờ. Anh không bao giờ nhớ những ngày này. Đối với Nghiêm Khánh, cuộc hôn nhân của chúng tôi là một bản hợp đồng, một nghĩa vụ, còn tôi chỉ là một vật trang trí đi kèm với địa vị Nghiêm phu nhân.

Trái tim tôi, cái thực thể yếu đuối và đầy sẹo bên trong lồng ngực, thắt lại. Nó đã quen với sự chờ đợi và thất vọng, nhưng mỗi lần như vậy, nó vẫn đau. Một nỗi đau âm ỉ, quen thuộc.

Mười một giờ đêm, tôi nghe thấy tiếng động cơ xe quen thuộc vọng vào từ cổng. Một lát sau, cửa chính mở ra.

Nghiêm Khánh bước vào.

Anh ta cao lớn, uy nghiêm như thường lệ trong bộ vest công sở đắt tiền. Mái tóc đen được chải chuốt cẩn thận có vài sợi lòa xòa trên trán, và đôi mắt sâu thẳm của anh ta lướt qua phòng khách trống rỗng. Anh ta nới lỏng cà vạt, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi và một chút thiếu kiên nhẫn.

Tôi đứng dậy từ bàn ăn, chiếc váy lụa sột soạt theo mỗi cử động. "Anh về rồi."

Giọng tôi nghe thật nhỏ bé và lạc lõng trong không gian rộng lớn này.

Anh ta cuối cùng cũng chú ý đến tôi. Ánh mắt anh ta lướt qua tôi, qua chiếc váy, qua bàn ăn đã được dọn dẹp tỉ mỉ. Không một tia ấm áp, không một chút ngạc nhiên. Chỉ có sự thờ ơ lạnh lẽo.

"Em chưa ngủ à?" Anh ta hỏi, giọng nói trầm thấp và có chút khàn.

Khi anh ta bước lại gần hơn, tôi ngửi thấy.

Đó không phải là mùi nước hoa của anh ta. Đó là một mùi hương ngọt ngào, nồng nàn của loài hoa dành dành trắng. Mùi nước hoa của Khâm Mai Ngọc. Mùi hương đó quấn lấy anh ta như một làn sương vô hình, bám vào ve áo, mái tóc, len lỏi vào từng kẽ hở trong không khí giữa chúng tôi.

Nó giống như một cái tát vô hình giáng mạnh vào mặt tôi.

Lạy Chúa, đừng là hôm nay. Xin đừng là hôm nay. Bất kỳ ngày nào khác, nhưng không phải hôm nay.

"Em... em đợi anh," tôi cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy. "Em có làm vài món anh thích."

Anh ta liếc nhìn bàn ăn, cái nhìn đó gần như là thương hại. "Anh đã ăn tối với đối tác rồi. Em không cần phải làm những chuyện này."

"Đối tác?" Tôi lặp lại, từ đó nghe thật đắng chát trên đầu lưỡi. Tôi biết anh ta đang nói dối. Tin tức giải trí chiều nay tràn ngập hình ảnh anh ta và Khâm Mai Ngọc, "nữ thần" của làng giải trí, cùng nhau tham dự một buổi ra mắt phim. Anh ta còn công khai choàng áo khoác của mình cho cô ta khi họ bước ra khỏi rạp.

"Anh bận," anh ta nói, giọng điệu mất kiên nhẫn. Anh ta cởi áo khoác vest và ném nó lên chiếc ghế sofa gần đó. Một hành động thờ ơ, nhưng đối với tôi, nó giống như anh ta đang ném đi năm năm hôn nhân của chúng tôi.

Mùi nước hoa của cô ta lan tỏa mạnh hơn trong không khí, gần như khiến tôi nghẹt thở.

"Khánh," tôi gọi tên anh ta, một nỗ lực cuối cùng. "Hôm nay là..."

"Là gì?" Anh ta quay lại, lông mày nhíu chặt. "Tường Vi, anh rất mệt. Anh không có thời gian cho những trò vặt vãnh của em."

Trò vặt vãnh.

Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Nỗi đau sắc lẻm khiến tôi khó thở. Mọi nỗ lực, mọi hy vọng, mọi tình yêu tôi dành cho người đàn ông này đều bị anh ta coi là "trò vặt vãnh".

Tôi nuốt nước mắt vào trong. Tôi sẽ không khóc trước mặt anh ta. Tôi sẽ không cho anh ta thêm một lý do nào để coi thường tôi.

"Không có gì," tôi nói, giọng nói trống rỗng. "Anh đi tắm đi. Em sẽ dọn dẹp."

Anh ta không nói thêm lời nào, chỉ gật đầu một cách qua loa rồi đi thẳng lên lầu, về phòng của mình. Anh ta thậm chí không liếc nhìn tôi thêm một lần nữa.

Tôi đứng đó, trong căn nhà của chính mình, mà cảm thấy như một người ngoài cuộc. Một bóng ma lướt qua cuộc đời của người đàn ông mà tôi gọi là chồng.

Tôi nhìn bàn ăn đã nguội lạnh, nhìn ngọn nến đã tắt, và cảm thấy một sự trống rỗng đến cùng cực.

Có lẽ, anh ta nói đúng. Có lẽ tất cả những điều này chỉ là trò vặt vãnh. Có lẽ tình yêu của tôi, đối với anh ta, vốn dĩ không đáng một xu.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 10   11-06 17:25
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY