Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Con trai bí mật của CEO và người vợ bác sĩ
Con trai bí mật của CEO và người vợ bác sĩ

Con trai bí mật của CEO và người vợ bác sĩ

5.0
16 Chương
5 Duyệt
Đọc ngay

Ngày đầu tiên tôi nhậm chức Giám đốc Dự án, cuộc sống bí mật của chồng tôi đột ngột xuất hiện tại văn phòng. Một cậu bé năm tuổi, con trai của anh ta và tiểu tam, đến tận nơi làm việc của tôi để tìm bố. Tại lễ khởi công, cô ta dàn dựng một màn kịch, để đứa bé chỉ vào mặt tôi hét lên. "Dì là hồ ly tinh, cướp bố của con!" Trong lúc hỗn loạn, chồng tôi đã đẩy tôi ngã, khiến tôi mất đi đứa con còn chưa kịp thành hình. Anh ta quay lưng bỏ mặc tôi nằm trong vũng máu, để bảo vệ "gia đình" của mình. Bảy năm hôn nhân, tình yêu sâu đậm, tại sao lại đổi lấy sự phản bội và tàn nhẫn đến vậy? Tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc khi bị chính tiểu tam đó đẩy xuống từ tòa nhà cao tầng, tôi lại được cứu sống. Tôi quyết định giả chết, biến mất khỏi thế giới của họ.

Mục lục

Chương 1

Ngày đầu tiên tôi nhậm chức Giám đốc Dự án, cuộc sống bí mật của chồng tôi đột ngột xuất hiện tại văn phòng.

Một cậu bé năm tuổi, con trai của anh ta và tiểu tam, đến tận nơi làm việc của tôi để tìm bố.

Tại lễ khởi công, cô ta dàn dựng một màn kịch, để đứa bé chỉ vào mặt tôi hét lên.

"Dì là hồ ly tinh, cướp bố của con!"

Trong lúc hỗn loạn, chồng tôi đã đẩy tôi ngã, khiến tôi mất đi đứa con còn chưa kịp thành hình. Anh ta quay lưng bỏ mặc tôi nằm trong vũng máu, để bảo vệ "gia đình" của mình.

Bảy năm hôn nhân, tình yêu sâu đậm, tại sao lại đổi lấy sự phản bội và tàn nhẫn đến vậy?

Tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc khi bị chính tiểu tam đó đẩy xuống từ tòa nhà cao tầng, tôi lại được cứu sống. Tôi quyết định giả chết, biến mất khỏi thế giới của họ.

Chương 1

Ngày đầu tiên tôi nhậm chức Giám đốc Dự án, cuộc sống bí mật của chồng tôi đột ngột xuất hiện tại văn phòng, trong hình hài một cậu bé năm tuổi.

Thằng bé có đôi mắt của cha nó.

Và một vết bớt hình ngôi sao đặc biệt sau tai mà tôi biết quá rõ.

"Chào cô, con tên là Bùi Nguyệt Vượng," cậu bé líu lo, giọng nói trong trẻo vang vọng trong không gian văn phòng bằng kính và thép tối giản của tôi. "Bố con là Bùi Sơn Hà."

Không khí như đông cứng lại. Nụ cười chuyên nghiệp trên môi tôi chợt trở nên gượng gạo, giống như một chiếc mặt nạ sắp nứt vỡ.

Bùi Sơn Hà. Chồng của tôi. Người đàn ông tài giỏi mà tôi hết mực yêu thương, người đã thề non hẹn biển rằng không thể sống thiếu tôi.

Người mà bảy năm qua, mỗi đêm đều ôm tôi vào lòng và thì thầm rằng tôi là thế giới của anh.

Bên cạnh cậu bé là một người phụ nữ. Cô ta có một vẻ đẹp hoàn hảo đến mức khiến người ta cảm thấy giả tạo, giống như một hot girl mạng xã hội bước ra từ màn hình điện thoại. Làn da trắng sứ, đôi mắt to tròn ngây thơ, và một nụ cười ngọt ngào dường như có thể làm tan chảy mọi thứ.

Trừ tôi.

"Chào Giám đốc Hà," cô ta lên tiếng, giọng nói cũng ngọt như vẻ ngoài của mình. "Tôi là Khổng Mai Hiền. Tôi đưa Vượng đến đây để làm quen với môi trường làm việc của bố nó. Anh Hà nói rằng dự án 'Thiên Cung' này là tâm huyết của anh ấy, và cô là người anh ấy tin tưởng nhất để quản lý nó."

Mỗi một từ cô ta thốt ra đều là một mũi kim vô hình, đâm sâu vào trái tim tôi.

"Làm quen với môi trường làm việc?" Tôi lặp lại, cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy. Tôi đặt cây bút trên tay xuống bàn, hai tay đan vào nhau để che đi những ngón tay đang run bần bật. "Hôm nay là ngày khởi công, ở đây rất bận rộn và có thể nguy hiểm cho một đứa trẻ."

"Ồ, không sao đâu," Mai Hiền mỉm cười, một tay đặt lên vai cậu bé. "Thằng bé ngoan lắm. Hơn nữa, anh Hà cũng sắp đến rồi. Anh ấy muốn Vượng tận mắt thấy bố mình tuyệt vời như thế nào."

Cô ta nhấn mạnh từ "bố" một cách đầy tự hào.

Ánh mắt tôi không thể rời khỏi vết bớt hình ngôi sao sau tai cậu bé. Đó là một vết bớt di truyền. Bùi Sơn Hà cũng có một cái y hệt. Anh từng đùa rằng đó là dấu hiệu để tôi có thể nhận ra anh trong hàng vạn người.

Giờ đây, dấu hiệu đó lại xuất hiện trên một đứa trẻ không phải do tôi sinh ra.

Tiếng cười khúc khích của cậu bé Vượng vang lên khi cậu chỉ tay vào mô hình dự án đặt giữa phòng. "A, lâu đài của bố! Mẹ ơi, sau này chúng ta sẽ ở đây đúng không ạ?"

"Đúng vậy, con yêu," Mai Hiền cúi xuống, hôn lên má cậu bé. "Đây sẽ là nhà của chúng ta."

Nhà của chúng ta.

Ba từ đó như một chiếc búa tạ, giáng mạnh vào đầu tôi. Căn hộ cao cấp mà tôi và Sơn Hà đang ở, nơi chứa đầy kỷ niệm bảy năm của chúng tôi, bỗng chốc trở thành một trò hề.

Tôi đứng dậy, bước đến bên bàn nước. "Cô Khổng, mời ngồi. Tôi cần lấy một vài thông tin cơ bản của khách tham quan theo quy định của công ty."

Đó là một cái cớ. Tôi cần làm gì đó để giữ cho mình không sụp đổ ngay tại đây. Tôi cần xác nhận.

Mai Hiền ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện, vắt chéo đôi chân thon dài. "Tất nhiên rồi, Giám đốc Hà cứ tự nhiên."

Tôi cầm lấy chiếc máy tính bảng, mở một file trống. "Tên đầy đủ của cậu bé là Bùi Nguyệt Vượng?"

"Đúng vậy."

"Ngày sinh?"

Cô ta đọc một chuỗi số. Tôi nhập vào, và trái tim tôi như ngừng đập. Cậu bé này đã năm tuổi.

Năm năm.

Điều đó có nghĩa là, ngay cả trước khi chúng tôi kết hôn, Bùi Sơn Hà đã bắt đầu cuộc sống hai mặt này. Những lời thề non hẹn biển, những đêm ân ái nồng nàn, những kế hoạch về một tương lai chỉ có hai chúng tôi... tất cả đều là giả dối.

"Quan hệ với nhân viên?" Giọng tôi khô khốc.

Mai Hiền nhìn thẳng vào mắt tôi, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ, mang theo một sự khiêu khích không hề che giấu. "Là con trai," cô ta nói, rõ ràng và dứt khoát.

Đúng lúc đó, điện thoại của cô ta reo lên. Cô ta liếc nhìn màn hình, rồi mỉm cười đưa lên tai.

"Em đây, Sơn Hà yêu dấu," giọng cô ta nũng nịu. "Em và Vượng đang ở trong văn phòng của Giám đốc Hà đây. Cô ấy xinh đẹp và tài giỏi đúng như anh nói. Ừm... em biết rồi. Bọn em sẽ đợi anh."

Sơn Hà yêu dấu.

Cơn buồn nôn cuộn lên trong cổ họng tôi. Đó là cách tôi thường gọi anh trong những khoảnh khắc riêng tư nhất.

Tôi run rẩy bấm số của Sơn Hà. Tôi cần nghe giọng nói của anh. Tôi cần anh phủ nhận tất cả những điều này.

Chuông reo một tiếng, anh bắt máy ngay.

"Tú Ly, vợ yêu, có chuyện gì vậy?" Giọng anh vẫn ấm áp và đầy quan tâm như mọi khi. "Anh đang trên đường đến công trường đây. Buổi lễ sắp bắt đầu rồi."

"Anh đang ở đâu?" Tôi hỏi, giọng nói gần như là một tiếng thì thầm.

"Anh đang trên xe, tất nhiên rồi. Sao vậy em? Giọng em nghe lạ quá."

"Không có gì," tôi nói, cảm thấy máu trong người như đông lại. "Chỉ là... em hơi hồi hộp."

"Đừng lo, vợ của anh là giỏi nhất," anh cười. "Anh sẽ ở ngay dưới sân khấu để cổ vũ cho em. Anh yêu em."

Anh ngắt máy.

Yêu tôi?

Lời nói dối trơ trẽn đó khiến tôi cảm thấy ghê tởm.

Mai Hiền cũng vừa kết thúc cuộc gọi. Cô ta đứng dậy, vuốt lại mái tóc hoàn hảo của mình. "Anh Hà nói anh ấy vừa đến bãi đỗ xe rồi. Chúng tôi xin phép xuống trước. Hẹn gặp lại Giám đốc Hà tại buổi lễ."

Cô ta dắt tay cậu bé đi ra cửa, nhưng trước khi rời đi, cậu bé Vượng quay lại, vẫy tay với tôi.

"Tạm biệt dì," cậu bé nói. "Dì xinh đẹp giống như trong ảnh bố cho con xem. Nhưng mẹ nói, dì là người xấu, muốn cướp bố khỏi con."

Cánh cửa đóng lại, bỏ lại tôi một mình trong căn phòng lạnh lẽo, với những lời nói ngây thơ nhưng tàn nhẫn của một đứa trẻ.

Tôi đứng bất động, nhìn chằm chằm vào khoảng không. Toàn bộ thế giới của tôi, toàn bộ bảy năm hôn nhân của tôi, sụp đổ tan tành chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

Tôi bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống khu vực lễ đài đang nhộn nhịp bên dưới. Từ trên cao, tôi có thể thấy Bùi Sơn Hà vừa bước ra khỏi chiếc xe sang trọng. Anh mặc một bộ vest được cắt may hoàn hảo, trông lịch lãm và đầy quyền lực.

Khổng Mai Hiền và cậu bé Vượng chạy đến bên anh. Sơn Hà mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ mà tôi đã từng nghĩ chỉ dành cho riêng mình. Anh cúi xuống, bế bổng cậu bé lên và hôn lên má nó. Sau đó, anh quay sang, dịu dàng lau đi một vết bẩn trên má Mai Hiền, ánh mắt họ giao nhau, chứa đầy sự thân mật và yêu thương.

Họ trông giống như một gia đình hoàn hảo.

Một nhân viên đứng cạnh tôi xuýt xoa: "Tổng Giám đốc Bùi thật có phúc. Có một người vợ tài năng xinh đẹp như Giám đốc Hà, lại còn có một cậu con trai kháu khỉnh đáng yêu. Chắc cô bé đi cùng là em gái hay họ hàng gì đó nhỉ? Trông họ thật thân thiết."

Tôi không trả lời. Cơn đau trong lồng ngực khiến tôi không thể thở nổi.

Những mảnh ký ức vụn vỡ hiện về. Những chuyến công tác đột xuất của Sơn Hà. Những cuộc điện thoại anh luôn ra ngoài nghe. Những lần anh nói phải đi gặp "đối tác quan trọng" vào cuối tuần.

Năm năm. Anh đã lừa dối tôi suốt năm năm trời.

Điện thoại tôi rung lên. Là Sơn Hà. Tôi bắt máy, không nói một lời.

"Vợ yêu, em đã sẵn sàng chưa?" Giọng anh vẫn đầy phấn khích. "Mọi người đang chờ em đó. Xuống đây nào."

Ở phía sau giọng nói của anh, tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích của một đứa trẻ. "Bố ơi, bố ơi, con muốn ngồi lên vai bố!"

Đó là giọng của Nguyệt Vượng.

Cạch.

Tôi ngắt máy.

Thế giới của tôi chìm vào im lặng.

Không còn nước mắt. Không còn đau đớn. Chỉ có một sự trống rỗng đến chết lặng.

Người đàn ông tôi yêu đã chết. Anh ta đã chết vào khoảnh khắc anh ta bế đứa con của người đàn bà khác và gọi tôi là "vợ yêu" qua điện thoại.

Tôi quay người, bước ra khỏi văn phòng.

Sự nghiệp của tôi, tương lai của tôi, cuộc sống của tôi.

Từ giờ phút này, tất cả sẽ chỉ thuộc về một mình tôi.

Tôi đi đến bàn làm việc, mở máy tính xách tay và gửi một email ngắn gọn đến một địa chỉ đã lâu không liên lạc, một công ty kiến trúc hàng đầu ở Singapore đã từng gửi lời mời làm việc cho tôi.

Tiêu đề: Re: Lời mời hợp tác

Nội dung: "Tôi đã sẵn sàng. Khi nào tôi có thể bắt đầu?"

Gửi.

Sau đó, tôi tắt máy tính. Tôi sẽ tham dự buổi lễ cuối cùng này, diễn nốt vai diễn cuối cùng của mình.

Và rồi, Hà Tú Ly sẽ biến mất khỏi thế giới này.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 16   11-06 17:23
img
img
Chương 1
16/10/2025
Chương 2
16/10/2025
Chương 3
16/10/2025
Chương 4
16/10/2025
Chương 5
16/10/2025
Chương 6
16/10/2025
Chương 7
16/10/2025
Chương 8
16/10/2025
Chương 9
16/10/2025
Chương 10
16/10/2025
Chương 11
16/10/2025
Chương 12
16/10/2025
Chương 13
16/10/2025
Chương 14
16/10/2025
Chương 15
16/10/2025
Chương 16
16/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY