Ôn Huyền Nhạc biết rõ, thứ thuốc khiến cô mê man là ê-te, một loại thuốc mê mạnh.
Ê-te là một chất độc nhẹ, chủ yếu dùng để gây mê toàn thân.
Không quan tâm đến cơn đau trên mặt, cô loạng choạng chạy đến bên cửa sổ, mở toang cửa ra.
Luồng gió lạnh mang theo không khí trong lành tràn vào, giúp cô dần lấy lại sự tỉnh táo và nhận thức rõ ràng.
Đúng lúc ấy, cô nghe thấy tiếng cười khẽ của một người phụ nữ.
Cô khựng lại, từ từ quay đầu nhìn.
Trong căn phòng mờ tối, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đang ngồi trên ghế.
Phía sau bà ta là hai gã to con, mặt mày dữ tợn.
Nhìn cảnh tượng đó, tim Ôn Huyền Nhạc bất giác thắt lại.
"Các người là ai? Bắt tôi để làm gì?"
Người phụ nữ châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng rít một hơi.
Bà kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay, lúc này mới nhìn sang Ôn Huyền Nhạc.
"Một ngày trước, cô đã khám nghiệm thi thể một cô gái chết do nhảy lầu phải không?"
Dù không hiểu vì sao bà ta hỏi vậy, Ôn Huyền Nhạc vẫn gật đầu.
"Kết quả thế nào? Có gì đặc biệt?"
"Cô ấy trước khi chết đã phải chịu đựng tra tấn tàn nhẫn, toàn thân có nhiều vết gãy xương, bầm dập, còn..."
"Gì nữa?" Người phụ nữ với mái tóc xoăn bồng bềnh buông xõa sau lưng, ánh mắt vừa như cười vừa như không nhìn thẳng vào Ôn Huyền Nhạc.
Ôn Huyền Nhạc lặng đi một lúc rồi đáp: "Trong cơ thể cô ấy, kết quả xét nghiệm cho thấy có tinh dịch của hơn chục người đàn ông. Trước khi chết, cô ấy đã bị xâm hại."
Người phụ nữ bật cười, nói: "Tôi tên là Mạnh Vũ, mọi người đều gọi tôi là chị Mạnh."
Bà đứng dậy, từ từ tiến lại gần Ôn Huyền Nhạc.
Nụ cười trên mặt bà vụt tắt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo và sắc bén.
"Tiếp theo, trả lời cho tốt từng câu hỏi của tôi. Nếu không, đây cũng sẽ là kết cục của cô."
Đồng tử Ôn Huyền Nhạc co lại.
Cô theo phản xạ hỏi: "Đây là nơi nào?"
"Thiên Đường Nhân Gian."
Ôn Huyền Nhạc sững người. Thiên Đường Nhân Gian? Chính là ổ ăn chơi xa hoa bậc nhất thành phố Bắc Giang.
Vậy nạn nhân kia là gái làng chơi ở đây sao?
Nghĩ đến những vết thương trên người cô ấy, một điều gì đó bỗng nổ tung trong đầu Ôn Huyền Nhạc.
Cô hoảng hốt hỏi: "Các người bắt người vô tội phải làm gái sao?"
"Ha ha." Mạnh Vũ cười khẽ, dập tắt điếu thuốc trong tay.
"Nói thế nghe nặng nề quá. Tôi chỉ đơn giản là giúp cô ấy thực hiện mong muốn kiếm tiền thôi."
"Cô ấy đã nuốt một thẻ nhớ, cô có phát hiện ra không?" Mạnh Vũ hỏi tiếp.
Ôn Huyền Nhạc lắc đầu.
Dấu hiệu tử vong rất rõ là do rơi từ trên cao, đâu cần phải mổ bụng kiểm tra.
Mạnh Vũ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ôn Huyền Nhạc.
"Thi thể đó hiện giờ ở đâu?"
"Nhà xác của Sở Cảnh sát."
"Tôi muốn cô đến đó, lấy thẻ nhớ trong dạ dày cô ấy ra cho tôi."
Giọng của Mạnh Vũ nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự đe dọa không thể kháng cự.
Ngay lập tức, Ôn Huyền Nhạc hiểu ra. Chiếc thẻ nhớ đó chắc chắn là bằng chứng phạm tội của bọn họ.
Người phụ nữ kia có thể đã bị ai đó đẩy xuống từ trên cao.
Cô suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được."
Không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy, điều này nằm ngoài dự đoán của Mạnh Vũ. Tuy vậy, bà cũng không bận tâm.
Bà ra hiệu, hai gã đàn ông phía sau lập tức tiến về phía Ôn Huyền Nhạc.
Nhận ra ý đồ không tốt, Ôn Huyền Nhạc cảnh giác hỏi: "Các người định làm gì?"
Mạnh Vũ dựa lưng vào tường, lười biếng lật xem chiếc máy ảnh trên tay.
"Cô và tôi chẳng có quan hệ gì cả, làm sao tôi tin tưởng cô được? Nếu cô đưa thẻ nhớ cho cảnh sát thì sao?"
Ánh mắt Ôn Huyền Nhạc thoáng căng thẳng.
Đúng là cô cũng đang nghĩ như vậy.
"Vì vậy, phải giữ lại thứ gì đó của cô để đảm bảo cô không dám làm bậy."
Lời vừa dứt, Ôn Huyền Nhạc lập tức đẩy mạnh hai gã đàn ông chắn trước cửa, lao ra ngoài.
Nhưng chưa chạy được hai bước, cô đã bị một người túm ngang hông, rồi ném mạnh trở lại lên giường.