Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Đô Thị Đương Đại / Hoắc tiên sinh ngoan ngoãn sủng tôi
Hoắc tiên sinh ngoan ngoãn sủng tôi

Hoắc tiên sinh ngoan ngoãn sủng tôi

5.0
199 Chương
4.7M Duyệt
Đọc ngay

Trong một lần say rượu, cô gây hấn với một đại nhân vật, cô có nhu cầu với anh ta, anh ta lại ham muốn một cô gái trẻ trung có thân hình như cô. Thời gian lâu rồi, cô mới biết trong lòng anh có người khác, khi bạch nguyệt quang của anh ta trở về, anh ta dần dần không còn về nhà nữa, Ôn Mạn một mình trong căn phòng trống, trải qua vô số những buổi đêm không có anh. Sau đó, cô đợi được một tờ chi phiếu cùng với câu nói tạm biệt của anh. Vốn tưởng cô sẽ khóc sướt mướt, nhưng cô lại cầm lấy tờ chi phiếu dứt khoát ra đi: "Hoắc tiên sinh, chúng ta không bao giờ gặp lại" .... Khi trùng phùng, bên cạnh cô có thêm người khác, anh ta với đôi mắt đỏ hoe nói rằng: "Ôn Mạn, rõ ràng là anh đến với em trước." Ôn Mạn cười nhẹ nhàng: "Luật sư Hoắc, người đầu tiên nói lời chia tay là anh! Nếu như anh muốn hẹn hò với tôi, có lẽ cần xếp hàng đấy ......." Ngày hôm sau, cô nhận được tiền chuyển khoản trăm tỷ cùng một chiếc nhẫn kim cương, luật sư Hoắc quỳ một chân nói rằng: "Ôn tiểu thư, anh muốn chen hàng."

Nhân vật chính:

Ôn Mạn và Hoắc Thiệu Đình

Mục lục

Bab 1 Gây hấn với một đại nhân vật

Trong căn phòng sang trọng của khách sạn Hilton, ánh đèn vàng le lói mờ ảo.

Ôn Mạn và một người đàn ông xa lạ có gương mặt tuấn tú, vừa loạng choạng vừa cuốn lấy nhau trong nụ hôn say đắm.

Tối nay, người yêu cũ Cố Trường Khanh tuyên bố đính hôn, Ôn Mạn uống say bí tỉ trong quán rượu, dưới tác động của men rượu và sức hấp dẫn của người đàn ông trước mặt, cô đã theo anh ấy đến đây.

Nếu như Cố Trường Khanh có thể không màng tới tình cảm của bốn năm qua, sau khi cặp kè với tiểu thư nhà giàu thì phũ phàng bỏ rơi cô, đương nhiên cô cũng có thể cho bản thân được buông thả một lần.

Trong lúc mọi chuyện vượt xa khỏi tầm kiểm soát...

Ôn Mạn tựa đầu lên vai người đàn ông, quên hết mọi thứ xung quanh, khẽ thì thầm tên người ấy, giọng mềm mại như chú mèo con: "Cố Trường Khanh!"

Mọi hành vi thân mật lập tức dừng lại.

Một tiếng động khẽ vang lên, ánh đèn bỗng sáng rực...

Ánh đèn sáng chói đã giúp cô nhìn rõ gương mặt của người đàn ông.

Hoắc Thiệu Đình, luật sư nổi tiếng hàng đầu trong nước, được giới luật sư công nhận là Diêm Vương gia. Anh còn sở hữu vô số tài sản, là một quý ông thành đạt đúng chuẩn nơi đô thị.

Điều quan trọng nhất là anh còn có một thân phận lợi hại, đó chính là anh vợ của tên tra nam ngoại tình Cố Trường Khanh.

Ôn Mạn lập tức tỉnh rượu.

Cô khẽ nhắm mắt lại: Được đấy! Suýt chút là cô đã lên giường với anh trai của tình địch ngày xưa!

Hoắc Thiệu Đình buông cô ra.

Anh dựa lưng vào tường, cúi đầu châm một điếu thuốc, ánh mắt lướt qua cô từ trên xuống dưới một lúc lâu, sau đó cười nhếch môi đầy ẩn ý: "Thật thú vị đấy... Ôn tiểu thư."

Anh gạt tàn thuốc, cười như không cười, tùy ý hỏi han: "Tâm lý cô thế nào khi hôn môi với tôi? Muốn lên giường với tôi để cho Cố Trường Khanh tức chết ư?"

Rõ ràng là Hoắc Thiệu Đình cũng đã nhận ra cô.

Ôn Mạn muốn giả vờ cũng không được.

Hoắc Thiệu Đình quá nổi tiếng, nếu cô nói cô không quen biết thì có phần hơi giả tạo, cho dù trước đó cô thật sự bởi vì say rượu nên không nhận ra anh.

Cô càng hiểu rõ bản thân không thể đắc tội với một đại nhân vật như thế, nên chỉ biết cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi anh Hoắc, tôi uống nhiều quá."

Hoắc Thiệu Đình không khiến cô khó xử, hút xong điếu thuốc thì đứng bật dậy, ném cho cô một chiếc áo khoác: "Khoác vào đi, tôi đưa cô về."

Ôn Mạn không hề khách sáo, chỉ nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.

Chiếc xe Hoắc Thiệu Đình lái là một chiếc Bentley Continental, suốt dọc đường hai người không nói với nhau câu nào.

Thỉnh thoảng Ôn Mạn lại liếc nhìn anh.

Góc nghiêng của Hoắc Thiệu Đình trông thật hoàn hảo, từng đường nét khuôn mặt đều rất rõ ràng, cái áo sơ mi trên người anh không nhìn ra được thương hiệu nhưng lại toát lên vẻ sang trọng.

Ôn Mạn suy đoán, một người đàn ông như thế chắc chắn không thiếu phụ nữ vây quanh.

Xe dừng lại sau khi tới nơi, Hoắc Thiệu Đình nghiêng người, ánh mắt dừng lại một lúc trên đôi chân dài trắng nõn của cô, sau đó lấy từ ngăn đựng đồ phía trước một tấm danh thiếp đưa cho Ôn Mạn.

Chuyện quan hệ nam nữ như thế này, chỉ cần suy nghĩ thoáng qua là đã hiểu ý nhau rồi.

Ôn Mạn không ngờ, sau khi biết rõ thân phận của mình, anh vẫn muốn tiếp tục xảy ra quan hệ với cô.

Tuy Hoắc Thiệu Đình rất cuốn hút, sẽ rất thú vị nếu có thể cùng trải qua một đêm với anh, nhưng khi nghĩ đến thân phận của anh, Ôn Mạn lại thấy rùng mình. Sau một hồi do dự, cô vẫn đã từ chối: "Luật sư Hoắc, chúng ta đừng liên lạc nữa thì hơn."

Hoắc Thiệu Đình cũng không quá để tâm.

Ôn Mạn đúng thực rất xinh đẹp, nhưng anh cũng không cưỡng ép ai bao giờ.

Anh thu lại danh thiếp, thậm chí còn lịch sự gật đầu, nói: "Cô như thế, đích thực thích hợp làm vợ hiền dâu thảo."

Ôn Mạn có chút ngượng ngùng, còn Hoắc Thiệu Đình thì lại rất phong độ khi xuống xe mở cửa cho cô, như thể chuyện tối nay chưa từng bao giờ xảy ra.

Chiếc Bentley Continental màu vàng kim lại lặng lẽ rời đi trong đêm.

Một cơn gió đêm thổi qua, Ôn Mạn cảm thấy lạnh run, lúc này cô mới phát hiện mình quên trả áo khoác lại cho anh.

Cô còn đang phân vân có nên chạy theo hay không thì chuông điện thoại bỗng reo lên.

Là dì Nguyễn ở nhà gọi cho cô, giọng gấp gáp xen lẫn tiếng khóc: "Ôn Mạn ơi, con mau về đi, ở nhà xảy ra chuyện rồi!"

Ôn Mạn vội vàng hỏi, nhưng dì Nguyễn lại không nói rõ trong điện thoại, chỉ yêu cầu cô mau chóng trở về nhà.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY