Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Đô Thị Đương Đại / Lệ tổng, chồng cũ của phu nhân lại tới, anh mau đuổi theo
Lệ tổng, chồng cũ của phu nhân lại tới, anh mau đuổi theo

Lệ tổng, chồng cũ của phu nhân lại tới, anh mau đuổi theo

5.0
217 Chương
622.9K Duyệt
Đọc ngay

Kỷ niệm ngày cưới, Ôn Tự bị nhân tình của chồng bỏ thuốc gài bẫy, xảy ra tình một đêm với người xa lạ. Cô mất đi trong trắng, tiểu tam lại mang thai. Dưới đả kích trùng trùng, Ôn Tự thất vọng nản lòng, bèn đưa ra đề nghị ly hôn. Chồng cũ khinh thường cười lạnh lùng: chẳng qua chỉ là thủ đoạn làm bộ làm tịch thôi. Bỏ lại gông cùm của hôn nhân, Ôn Tự chuyển mình trở thành một họa sĩ nổi tiếng, một người đã từng là phụ nữ nội trợ gia đinh kiệm lời nhàm chán, phút chốc bên cạnh đầy những người theo đuổinối đuôi nhau xếp hàng dài. Trong lòng chồng cũ cảm thấy không cam tâm, mặt dày tới tận nhà cầu xin được tái hợp. Nhưng lại nhìn thấy cô được ông trùm nổi tiếng ôm vào lòng. Người đàn ông khẽ hếch môi lên: "Nhìn cho rõ, đây là chị dâu của ngươi"

Nhân vật chính:

Ôn Tự và Lệ Tư Niên

Mục lục

Bab 1 Kết hôn hai năm, nhưng lại là lần đầu tiên

Trong rạp chiếu phim tư nhân rộng lớn, buổi đấu giá trang sức hot nhất hiện nay đang được phát sóng trực tiếp.

"Một triệu lần thứ nhất."

Sau khi đấu giá viên hô vang giá khởi điểm đấu giá, Ôn Tự đã bị người đàn ông bên dưới áp đảo hoàn toàn.

Cô có chút không chịu nổi sức tấn công mãnh liệt của anh, nên mở miệng cắn vào bờ vai rắn chắc trước mặt.

Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng.

"Nhả ra." Người đàn ông ôm chặt vòng eo của cô, giọng khản đặc khó chịu.

Ôn Tự biết cắn người sẽ rất đau.

Cô dần ổn định lại, từ từ nhả khớp hàm ra.

Đang định xin lỗi thì nghe thấy tiếng cười khẽ của người đàn ông, "Tôi không bảo cô nhả miệng này ra."

Ôn Tự ngẩn ngơ.

Ý định xin lỗi bỗng hóa thành ngọn lửa ngượng ngùng, khiến toàn thân cô nóng ran lên.

Thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng cuộc đối đầu càng lúc càng khốc liệt.

Cho tới khi đấu giá viên một búa xác định, "Mười triệu!"

"Chúng ta hãy cùng vỗ tay để chúc mừng ông Tạ Lâm Châu!"

Cái tên đó khiến Ôn Tự bất giác cứng hết cả người.

Sự thay đổi thật sự quá rõ rệt, người đàn ông bỗng khựng lại, từ từ đưa mí mắt lên hướng về phía màn hình.

Ống kính đúng lúc hướng về phía gương mặt của Tạ Lâm Châu.

"Cô quen nhị thiếu gia của Tạ gia ư?" Anh hôn lên tai Ôn Tự, cười như không cười.

Ôn Tự nhíu mày, tỏ vẻ kháng cự với đề tài này.

"Nghe ngóng tin đồn cũng nằm trong phạm vi phục vụ của các anh sao?"

Người đàn ông nghe thấy thế thì chỉ cười nhẹ một tiếng.

Phục vụ ư?

Anh cũng không phủ nhận, từ từ ôm chặt vòng eo cô, động tác đột ngột trở nên mạnh bạo.

Xung quanh tối sầm lại, dục vọng dâng trào.

Những âm thanh mập mờ hòa cùng nhịp tim rối loạn, mãnh liệt đến cực điểm.

Cho đến khi đạt tới đỉnh cao nhất.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Ôn Tự nhân lúc người đàn ông đi tắm, đã để lại mười mấy tờ tiền lấy từ trong ví ra.

Sau đó ôm eo rời đi.

Khi Lệ Tư Niên bước ra, cười nhếch mép khi nhìn thấy những tờ tiền để lại trên ghế.

Anh châm một điếu thuốc, chậm rãi ngồi xuống, nhặt tiền lên, đặt vào lòng bàn tay mà mân mê.

Không lâu sau, Tống Xuyên, trợ lý của anh, chạy vội tới.

Bầu không khí ủ rũ trong phòng còn chưa tan hết, khiến anh không khỏi rùng mình nổi gai óc, "Xin lỗi Lệ tổng, tôi nhất thời sơ suất, anh cho tôi chút thời gian, tôi sẽ bắt cô ấy về ngay."

Họ vừa về nước, đã đề phòng từ mọi phía, không ngờ lại không đề phòng được một người phụ nữ.

Lệ Tư Niên nhả ra một luồng khói, với đôi mắt uể oải.

"Không cần, tôi tự nguyện đấy."

Tống Xuyên ngẩn ngơ.

Nhìn vào vết cào xước mập mờ trước ngực Lệ Tư Niên, trong đầu anh cảm thấy khó hiểu.

Đi theo Lệ Tư Niên lâu như thế, anh ấy chưa bao giờ chạm vào phụ nữ, thậm chí ngay cả tiếp xúc cơ thể cũng không có.

Bên ngoài từng đồn đoán rằng anh ấy có bệnh ngầm không thể nói ra.

Bây giờ khi không lại bị phá vỡ.

Không để Tống Xuyên suy nghĩ thêm, giọng nói trầm lặng của Lệ Tư Niên lại vang lên, "Điều tra cuộc sống riêng của Tạ Lâm Châu, sau nửa tiếng, tôi muốn nhìn thấy tất cả thông tin của hắn."

Tối nay cô ấy lảo đảo xông vào phòng, toàn thân nóng ran.

Rõ ràng là đã bị bỏ thuốc.

Anh đã nhẫn nhịn nhiều năm, nhưng không thể cưỡng lại sự quyến rũ vụng về của cô ấy.

Chỉ là vào giây phút sắp có được cô, thì anh lại gặp chướng ngại.

Đây còn là lần đầu tiên của cô ấy.

Kết hôn với Tạ Lâm Châu hai năm.

Lần đầu tiên ư?

Lệ Tư Niên hồi tưởng lại cảm giác mê mẩn đó, môi anh ấy cong lên đầy hàm ý.

Anh rất thích sự bất ngờ này.

Chỉ là hơi tiếc một chút, vì hình như cô ấy đã không nhận ra anh.

Khi Ôn Tự về đến nhà, thì trời đã sáng.

Cô khẽ cắn răng.

Những lần sau đó rõ ràng cô đã mệt đến không cử động nổi, nhưng vẫn bị người đàn ông đó ôm vào lòng và không ngừng đòi hỏi.

Rốt cuộc ai mới là khách đây?

Cô chưa kịp suy nghĩ thêm điều gì, thì Lâm Hải Đường, bạn thân của cô, đã gọi điện thoại cho cô.

"Tiểu Tự Tự!" Cô ấy hét ầm lên trong điện thoại, "Bây giờ cậu thế nào rồi?"

Ôn Tự thay giầy trong tình trạng mệt mỏi, "Tốt hơn nhiều rồi."

Nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô, Lâm Hải Đường không kiềm chế được đã mắng xối xả, "Tên chết tiệt Tạ Lâm Châu đó, đúng là ghê tởm, không muốn bên nhau nữa thì ly hôn đi, dùng thủ đoạn bẩn thỉu này gài bẫy cậu, hắn có còn là đàn ông không vậy?"

Tim Ôn Tự đau nhói.

Hôm qua là kỷ niệm hai năm ngày cưới của họ, Tạ Lâm Châu gửi tin nhắn nói sẽ tổ chức tiệc mừng, cô ăn mặc lộng lẫy đến buổi hẹn nhưng lại bị bỏ rơi, sau đó một ly nước được thêm chất đã khiến cô có một đêm thật hoang đường.

Là anh ấy đã làm ư?

Đè nén sự mỉa mai và đau xót trong lòng, Ôn Tự bước từng bước chầm chậm lên lầu, "Không sao đâu Hải Đường, chuyện này mình có thể xử lý tốt."

Lâm Hải Đường biết tính cô mềm yếu, "Có chuyện gì cậu cứ gọi trực tiếp cho mình, mình sẽ mang giầy gót nhọn nhất đá vỡ trứng của hắn!"

Ôn Tự khẽ nhếch khóe môi.

"Nhưng nói đi phải nói lại nhé, Tiểu Tự Tự." Lâm Hải Đường tò mò, "Người đàn ông tối qua cậu tìm là ai thế?"

Ôn Tự khựng lại, dường như có linh cảm không tốt, "Không phải là trai bao cậu gọi cho mình hay sao?"

"Mình đúng là đã gọi, nhưng cậu đã không tới. Sáng nay người ta gọi điện bảo đợi cả đêm không thấy cậu đâu cả, nên mình mới hỏi cậu tình hình tối qua đấy."

Ôn Tự, "…"

Chính vào lúc cô đang mất tập trung, thì cửa phòng ngủ trước mặt đột nhiên bị ai đó mở ra.

Cô ngẩng đầu nhìn lên.

Tạ Lâm Châu vừa tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cúi người nhìn vào cô.

"Trai bao gì thế?"

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 217 Mặc kệ cô ấy   Hôm nay00:23
img
2 Bab 2 Ly hôn đi
14/05/2025
4 Bab 4 Đối Đầu
14/05/2025
18 Bab 18 Hôn
14/05/2025
28 Bab 28 Cuộc thi
14/05/2025
33 Bab 33 Há Miệng
14/05/2025
37 Bab 37 Hoang đường
14/05/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY