Tống Cảnh Xuyên bật cười đầy giễu cợt: "Không đâu, giờ này chắc cô ta vẫn còn đang khờ khạo chạy khắp các xưởng rượu để tìm cho anh chai rượu ngon đó. Nhưng chai rượu đó đã được anh mua rồi, chính là ly rượu giao bôi mà chúng ta uống khi nãy đấy."
"Ay da, anh Cảnh Xuyên, anh hư quá đi!"
...
Tiếng đùa cợt của đôi nam nữ trông giống như vô số gai nhọn đang cùng lúc đâm thẳng vào trái tim Cố Trí Linh.
Cô lặng lẽ đứng bên ngoài căn phòng cưới của mình và Tống Cảnh Xuyên, đầu ngón tay khẽ chạm vào khe cửa đang hé mở.
Nhưng cô không đẩy cửa bước vào, càng không điên cuồng thái quá mà lao thẳng vào trong vạch trần sự thật đầy nhục nhã ấy.
Vào rồi thì sao, cô chẳng nhìn thấy gì cả, cảnh tượng bẩn thỉu bên trong không thể làm vấy bẩn đôi mắt cô, chỉ có thể làm vấy bẩn trái tim cô.
Bởi vì... cô là một người mù lòa, và vào giây phút này, cô còn là một kẻ ngốc chính hiệu.
Một năm trước, cô xuống núi tìm công thức của "Chiêu Hồn Hương", tình cờ thế nào mà Tống Cảnh Xuyên, người nắm quyền của thế gia điều chế nước hoa, bị vài chiếc xe màu đen truy sát. Cô liều mình cứu anh ta, khiến cho hai mắt bị mù.
Là Tống Cảnh Xuyên đã quỳ trước mặt cô, hứa hẹn rằng, muốn lấy tấm thân ra đền đáp, dùng cả đời này để chăm sóc cô và không bao giờ rời xa.
Một cô gái chỉ mới mười chín tuổi như Cố Trí Linh, vẫn còn ngây thơ chưa biết tình yêu là gì, nhưng lại đem lòng yêu Tống Cảnh Xuyên ngay từ lần đầu gặp mặt.
Vụ tai nạn xe đó là lần đầu tiên cô gặp Tống Cảnh Xuyên, và cũng là lần gặp cuối cùng.
Tay cô còn đang nắm chặt chai rượu vang mà cô đã phải bỏ rất nhiều công sức và tiền bạc mới mua về được, Cố Trí Linh từ từ quay lưng lại, chống gậy trắng chuẩn bị rời đi.
Nhưng lại nghe được giọng nói quen thuộc vang lên một lần nữa: "Dao Dao, người anh muốn cưới từ đầu tới cuối luôn là em, ngày mai anh sẽ không cưới con mù lòa Cố Trí Linh đó đâu."
"Nếu không phải trước đó thấy cái mũi chó của cô ta khá thính, giúp ích được cho sự nghiệp điều chế nước hoa của anh, thì anh mới không nghe lời bố anh mà thu nhận một phế vật như cô ta. Hơn nữa, cô ta còn là đứa con gái riêng bị nhà em đưa tới cô nhi viện ở vùng quê, là người có vận xui bẩm sinh, không thể nào so sánh được với tiểu thư Cố gia chính thống như em. Cô ta sao xứng với Tống Cảnh Xuyên này chứ."
"À đúng rồi, anh cá cược với tên công tử bột của Lục gia, và bị thua, anh đã bán cô ta cho hắn để gán nợ rồi. Ngày mai em hãy chờ xem kịch hay đi."
Gương mặt thanh tú của Cố Trí Linh phút chốc trở nên tái nhợt.
Đôi mắt trống rỗng như bị một tấm lưới đen khổng lồ bao phủ, không thể thấy được chút tia sáng le lói.
Ha ha!
Cố Trí Linh, mày bị mù là đáng đời lắm.
Đây chính là người đàn ông mà mày một lòng muốn gả, anh ta có khác gì cầm thú đâu chứ?
Cô chống gậy trắng, lần mò xuống cầu thang.
Cô sống ở đây đã được một năm, nhớ rất rõ từ tầng một lên tầng hai tổng cộng có bao nhiêu bậc thang, và cả vị trí bố trí cố định của từng món đồ.
Tống Cảnh Xuyên sợ cô va vấp, nên gần như tất cả những chỗ có góc nhọn trong căn biệt thự đều được bọc lại bằng xốp bọc chống va đập. Chính sự tỉ mỉ và dịu dàng đó của anh ta đã từng bước khiến cô rung động, lún sâu không lối thoát.
Cô bước rất chậm, bước chân không biết đã bị thứ gì ngáng chân, cả người lảo đảo suýt ngã nhào.
Rất may có gậy trắng chống đỡ, nên cô mới không vấp ngã.
Cô cúi người xuống, lần mò khắp bốn phía trên bậc thang.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy một mảnh vải trông mỏng manh tới tội nghiệp, còn là vải ren, và đính đầy ngọc trai.
Cố Trí Linh lập tức hiểu ra ngay, đó là một cái quần lót gợi cảm.
Không phải của cô, vì cô không bao giờ mặc loại đồ lót khêu gợi quyến rũ như thế.
Trong đầu cô lại một lần nữa xuất hiện hình ảnh đôi nam nữ quấn chặt lấy nhau trên giường cưới.
Cảm giác ghê tởm dâng lên trong dạ dày.
Cô vội vàng ném bỏ cái thứ bẩn thỉu đó đi, bước nhanh xuống tầng dưới.
Quay lại tầng một.
Cố Trí Linh lấy ra dụng cụ khui rượu và một ly thủy tinh chân cao, không cần để rượu thở, tự rót cho mình một ly.
Nâng ly vì một kẻ mù lòa như cô.
Vị ngọt thanh từ trước tới nay của rượu vang, bây giờ lại như đang đốt cháy cổ họng.
Chẳng bao lâu sau, trước cửa căn biệt thự vang lên tiếng bước chân.
Thông qua tiếng chào hỏi cung kính của người giúp việc trước cửa, Cố Trí Linh xác định được người vừa tới đây là ai.
Chính là mẹ của Tống Cảnh Xuyên, mẹ chồng tương lai của cô.
Bà ta đích thân tới đây có lẽ là để đưa váy cưới được đặt may riêng cho cô.
Từ Văn Lệ mặc một bộ váy lụa cao cấp, dẫn theo hai người bước vào.
Nhìn thấy cô đang ngồi uống rượu một mình, lại còn uống đúng chai rượu giao bôi sẽ dùng vào ngày mai, cơn giận lập tức bốc lên: "Chai rượu này Cảnh Xuyên bỏ ra biết bao nhiêu tiền, khó khăn lắm mới mua được, bị cô uống mất như thế ư, tối mai hai người uống gì đây? Thật là, cưới con nhỏ mù về nhà, làm tức chết biết bao nhiêu người."
Cố Trí Linh thản nhiên lắc nhẹ ly rượu vang, khóe môi khẽ cong lên, "Tới cuối cùng thì cũng là tôi uống, uống sớm hay muộn có gì khác nhau? Bác gái Từ nóng nảy như thế, chẳng lẽ cũng thèm rượu này ư? Ở đây vẫn còn đấy, làm một ly chứ?"
Cố Trí Linh cầm lên chai rượu vẫn còn một nửa đưa qua đó, mái tóc đen dài buông xõa, đôi mắt trong trẻo vô hồn nhưng đường nét khuôn mặt vẫn đẹp lạ lùng.
Từ Văn Lệ tức tới nghẹn lời: "Cô…"
Con mù lòa này ngày thường ngoan ngoãn hiền lành, sao miệng lưỡi hôm nay lại sắc sảo đến thế.
Ngày mai là hôn lễ, vẫn còn rất nhiều việc phải lo, Từ Văn Lệ cũng không muốn gây chuyện vào giây phút quan trọng này, bèn bảo nhà thiết kế đứng phía sau mang bộ váy cưới qua đây: "Đây là váy cưới đặt riêng cho cô, nhỏ hơn ngày thường một size, tốt nhất từ bây giờ tới ngày mai cô đừng ăn uống gì cả, kẻo eo thô không mặc vừa, biết bao nhiêu người của giới truyền thông ghi hình phát sóng trực tiếp, cô đừng khiến cho Tống gia chúng tôi bị mất mặt."