/0/99774/coverbig.jpg?v=97a7fc40a4de2c98f86b1c619b6307c4)
a nhà họ Trần. Suốt năm năm, các anh trai cuối cùng cũ
i anh ta ngay tại lễ đường – quay trở về với một câu chuyệ
hi cô ta cố đầu độc tôi bằng một co
á hỏng bữa tiệc của mình, các anh t
vô giá trị, một vật giữ ch
vào một sợi dây thừng và để tôi tre
, giả chết và biến mất. Họ muốn một bón
ươ
n của B
ụ nữ sánh bước bên anh trong mọi buổi tiệc sang trọng, người có cái tên được thì thầm cùng với tên anh. Và chỉ trong năm
tâm toàn ý. Một cuộc thâu tóm thù địch không thể trì hoãn. Một chuyến đi Monaco anh ta không thể bỏ lỡ. Đám cưới của chúng tôi, đám cưới
nh trầm thấp, quyến rũ đến mức khiến tôi tin vào bất cứ điều gì. "Anh chỉ
nhỏ bé, tuyệt vọng trong tôi, vốn đã bị bỏ đói cả đời, cuối cùng cũng được lấp đầy. Tôi đã
ngón tay của Hải Vy. Chính là Hải Vy, người đã bỏ rơi anh đứng một mình ở lễ đường năm năm trước, chạy theo một gã
g dấu vào tài liệu. Gia Minh thậm chí không hề liếc nhìn ra ngoài
sinh của tôi, trông rạng rỡ. Bạn sẽ không bao giờ biết cô ta đang hấp hối. Ít nhất, đó là câu chuyện của cô ta.
ền chiếc váy đỏ thẫm. Đó là một lá cờ chiến thắng. Cô ta vẫy nó, không phải
iọt nước mắt giả tạo. "Em xin lỗi. Em thật sự xin lỗi vì n
thắng nở trên môi cô ta. "Nhưng nói cho em biết đi, Gia Minh," cô ta nói, giọng cô ta vang vọng qua con phố trong buổi
phố tắt lịm thành một tiếng vo ve buồn tẻ. Tôi nhìn Gia Minh, Gia Minh của tôi, người đàn ông đã ôm tô
không trả lời. Một giây. Ha
lẽo, nặng nề và đặc quánh như xi măng
a người xa lạ. "Yêu em ư?" anh ta lặp lại câu hỏi của Hải Vy, nhưng
tôi trên môi anh ta là một s
ồn tại. Tôi không phải là Bích Hà. Tôi chỉ đơn giản là không phải Hải Vy. M
g. Cô ta vòng tay qua cổ Gia Minh và hôn anh ta, một nụ hôn sâu, chiếm hữu, khẳng định chủ quyền. Anh ta
lại, tay đưa lên miệng để ngăn một tiếng
t cả chỉ là mộ
ở, và ba người anh trai của tôi – anh cả Đức, anh hai Bìn
ức, người lớn nhất, nói lớn, giơ lên m
ấy cô ta, giọng họ là một mớ hỗn
, em ổn
nên ra khỏ
nh đưa em
cuối cùng cũng bắt đầu đối xử với tôi bằng sự ấm áp mà tôi đã khao khát cả đời. Họ thậm
gười hùng chiến thắng, vào xe. Gia Minh đi
sầm lại, và
kiện bị lãng quên của một cuộc đờ
ào tấm kính lạnh lẽo của cửa sổ quán cà phê. Cảm giác nhói
gặp. Tôi là người trầm lặng, bị lãng quên. Cô ta nhận được lời khen ngợi; tôi nhận được đồ cũ. Cô ta được đóng vai chính trong vở kịch của trường; tôi ở trong dàn hợp xướng. Cô ta
giận. Các anh trai tôi, những người đã từng yêu quý cô ta, thề rằng họ không còn người chị nào tên Hải Vy nữa. "Giờ e
, tay anh ta ôm lấy mặt tôi, hơi thở nồng nặc mùi rượu và đau khổ. "Tại sao em lại bỏ anh, Hải Vy?" anh ta n
của anh ta, anh ta đã đưa ra một lời đề nghị. "Cưới anh đi, Bích Hà," an
tôi là một kẻ thay thế. Nhưng tôi đã nghĩ, tôi đã cầu nguyện, rằng
tôi đã n
g tôi đi du lịch khắp thế giới. Anh ta ôm tôi và nói rằng tôi xinh đẹp. Các anh trai tôi, Đức, Bình, và Khang, đã trở thành những ngườ
g mình được yêu thương. Thực sự đượ
trước, Hải V
– tất cả đều quay trở lại với cô ta như một sợi dây thun, để lại
nh tiếng nấc. Nước mắt chảy dài trên mặt tôi, nóng hổi và vô dụng. Một người đàn ông d
hời. Một sản phẩm trên kệ, được giữ trong tình
g cò
t tia lửa trong b
g làm kẻ th
thấy nặng như chì, nhưng tôi buộc chúng phải di chuyển. Tôi sẽ không quay
ột cử chỉ vô ích. Chúng đã được tha
Tôi sẽ không nhận những mảnh vụn tình cảm của các n
Một cơn đau sâu sắc đến mức cảm thấy như thể nó là vậ
đứng t
đến khi một chiếc taxi màu đen bóng loáng dừng
cô?" người
của giới siêu giàu, một công ty mà bà ngoại tôi đã từng sử dụng. Một quỹ tín thác bà để lại ch
Realty trên đường Lê Lợi,
đối diện với một người đàn ông tên là ông An. Bộ vest của ông
nói nhẹ nhàng, "chúng tô
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta, hình ảnh phản chiếu của c
ững vàng một cách đáng ngạc nhiên. "Hòn đảo xa x

GOOGLE PLAY