ch vẫn không về phòng, Tang
ột nhóm người làm đến dọn
chất đầy những món quà Bùi Tịc
cô cũng không muốn giữ lại
a, Tang Vãn đang chuẩn bị lấy ch
y cưới Bùi Tịch tự tay làm cho cô
nên mang đi không, thì một b
tay này đẹp qu
thì c
n, trực tiếp đeo chiếc vòn
íu mày, "Bùi Tịch, anh quên rồi
năm" chưa kịp nói ra đã
mà, Tiểu Tuyết muốn thì cứ cho c
ôi mà? Khóe miệng Tang Vãn c
cũng đã quên rồi, muốn
ức, Bùi Tịch tò mò hỏi: "Sao độ
ều quá nên em muố
một miếng ngọc bội phỉ thúy từ c
để lại trước khi mấ
i này đẹp quá, có thể cho e
chặt ngọc bội, "Không được,
thể phù hộ cho người đeo, em cũng chỉ muốn phù hộ cho
i mà, có gì mà khô
tiếp giơ tay giật lấy ngọc bội khỏi tay Tang Vãn,
nh ta khiến c
g nói gì không? Em đã nói đây l
ng co, miếng ngọc bội "choang" một tiếng
y, định giải thí
sàn, Tang Vãn run rẩy ngồi xổm
bén cắt vào
ươi trào ra, mắt
ơi
ng, cô ngước mắt lên, t
i đi ra n
nhận rõ thân phận của mình, em là một người mang thai hộ, lấy tư cách gì đòi hỏi những thứ
g nắm lấy tay Tang Vãn, nhưng
iểu tiếng người sao? Cái gì gọi là di vật
Á
ớc liền, lưng va mạnh v
á, bụng
u Tu
, sắc mặt Bùi Tịch
y Tang Vãn, dùng sức đ
ả? Tiểu Tuyết đang mang
m lên: "Chẳng qua chỉ là một miếng ngọc bội thôi mà, có gì to tát đâu? Có cần anh đ
đánh sập phòng tuyến cuối
ầu tiên cảm thấy cuộc hôn nhân mấy năm
ịch! C
ện tay vớ lấy bình hoa trên bà
người cút ra ng
rúng Bùi Tịch, Tô Tuyết đã n
Tuyết đau đớn kêu lên: "Á! A
Tịch vội vàng ôm cô ta vào lòng, xót xa
nấc lên: "Bụng đau qu
h đưa em đến
ra ngoài. Trước khi đi, anh ta
nhất hãy cầu nguyện cho đứa
n đã hiểu, nếu đứa bé của anh ta có chuyện
nhân năm năm, cuối cùng lại
, Tang Vãn nức nở không thành tiếng: "Mẹ ơi, con hối

GOOGLE PLAY