đen dừng lại trước
ường xuống xe, đặt lên xe lă
Cảnh Đường đánh giá că
Vân Thâm, xa cách năm năm, gặp
m dịu dàng bên tai cô: "Ngửi thấy không? Hoa tulip em trồng
tulip đang nở rộ trong vườn trước sâ
à cô tự tay trồng
ói, hoa anh ta thích
ta thích, cô bèn vì anh ta mà trồng hàng trăm hàng nghì
ực vật, mỗi lần Lâm Tâm Tư đến th
Hoa tulip là loài hoa em thích nhất. Vất vả cho chị trồng nhiều như vậy
.
lên sự căm hận, một cây tulip
Tống Cảnh Đường cô cho được thì cũng thua được, nhưng
đã đẩy cô đến
ài đều do Tống Cảnh Đường tự tay thiết kế, khóa cử
phản xạ đưa tay ra muốn chạm vào khóa cửa ấn vân tay, nhưng còn chưa ch
bàn tay Hoắc Vân Thâm hơi ẩm
ường Đường, để an
xẹt qua tia lạnh lẽo, tr
nhà của cô anh ta
cười, nhưng lồng ngực
tay mở khóa, ngay giây trước khi khóa cửa bật mở, một bàn tay
Tư, cô ta hiển nhiên đã trở thà
u gối siết chặt, mới kiềm chế đ
y vò nằm trên giường, Lâm Tâm Tư đã sống trong phòng cưới c
không ngờ ngoài cửa ngoài Hoắc Vân Thâm
Tâm Tư cứng
tiếng: "Sao vậy Vân Thâm?
Vân Thâm ra hiệu im lặng với Lâm Tâm Tư, Lâm Tâm Tư
i lại mấy bước, để Hoắc Vân T
lạnh lùng nhìn chằm chằm bàn tay L
h, lấy cho em cái khă
ng, em đợi anh một lát." Hoắc
ìn qua đó, Tống Cảnh Đường bèn nhân cơ
R
về bị kẹp mạnh, cô ta cắn chặt
c quờ quạng trong không khí, muốn chạm vào Hoắc Vân Thâm, "Em
Tâm Tư, lại bị Tống Cảnh Đường túm loạ
cửa là được rồi." Giọng điệu nghe có vẻ dịu dàng chu đáo, nhưng Tống Cảnh Đườn
Hoan đâu? Bọn trẻ ở đâu?" T
Tống Cảnh Đường đã đặt
iểu tam đường hoàng vào nhà kia, cô nóng lòng muốn
hai đứa con mà gắng gượng chống đỡ, c
còn phải đi học, đã ngủ rồi. Bây giờ mắt
h râm của Tống Cảnh
quá vội vàng vào lúc này, sẽ
ước chân lộp cộp trên cầu thang truyền đến, cô theo phản xạ nghiêng
ồ ngủ đi dép lê, một bộ m
suýt thì kích độ
nh Đường ngồi trên xe lăn, dường như đoán được thân phận của
nhìn Lâm Tâm Tư vớ
Tâm Tư khẽ lắc đầu với cô bé, tuy Hoan Hoan khô
i đau tan nát cõi lòng, dang rộng vòng tay về phía Thần Thần và H
g mà lại còn sợ hãi lùi về sau. Chỉ có Thần Thần do d
nh Đường, khẽ chạm vào mặt cô, dường nh
mẹ th
của con và Hoan Hoan." Tốn
hần Thần vào lòng, nhưng cô s
Hoan, e rằng cô chỉ là một ngườ
hần, con dẫn em gái về phòng ngủ trước đi, chuyện của mẹ, đợi
h Đường mấy lần, quay n
nhịn được lên tiếng: "Bảo bối, c
a cô, một giọt nước mắt tr
Tống Cảnh Đường, lúc này Hoắc Vân Thâm lên tiếng, mang
ủi cô: "Đừng vội, hai đứa trẻ vừa sinh ra đã
Cảnh Đường lạnh
ân Thâ
ốn cô gần gũi v
i, Hoan Hoan lưu luyến nhìn Lâm Tâm T
ng nhìn thấy, cô nhắm mắt lại,
o tiểu tam, nhưng con của cô là thịt rơi r
oắc Vân Thâm cũng bế Tống Cảnh
tường đã bị gỡ xuống, vứt tùy tiện ở góc tường, b
ờng cười lạn
ghét cô đến mức cả ảnh của
, anh đến phòng sách xử lý chút côn
nụ cười điềm đạm
phòng vừa đóng lại, nụ cười trên mặt Tố
ng tin Hoắc Vân Th
uống đất, cô vịn tường từ từ đứng dậy,
uyển đều là cơn đ
h Đường đi mất trọn năm phút
nh Lâm Tâm Tư và Hoắc Vân Thâm ôm

GOOGLE PLAY