H AN
phòng bệnh của tôi. Tất cả những gì tôi nhận được là một tin
Anh sẽ ở lại với cô ấ
ết thương của tôi. Anh ta khô
ch sử chung của chúng tôi: bảo tàng lịch sử của đàn. Đại sảnh chứa các cuộn gia phả Nguyệt Lang
hiên, họ
ch, tinh nghịch đánh vào ngực Bảo Long. Anh ta bắt lấy tay cô ta và hôn nó, nhìn cô ta với một sự ngưỡng mộ mà t
bày lớn, trái tim tôi đập một n
i với cô ta, giọng anh ta đầy một sự ấm áp chân thật xoắn xuýt một thứ gì đó bên tron
sống của tôi với anh ta, bị h
Tôi vòng qua góc tủ trưng bày và đâm thẳng
chúng tôi—một tấm mô tả một trận chiến cổ xưa—bị lỏng
tôi. Tôi loạng choạng ra khỏi đường đi ngay khi tấm bảng rơi xuống đất ngay nơi tôi đã đứng. Nh
vai, anh ta thấy tôi đứng cách đó vài bước chân, và khuôn
ó ổn không. Anh ta chỉ một ngón tay run rẩy vào tôi, và lần đầu tiên,
, buộc tôi phải quỳ xuống, ghìm tôi xuống sàn dưới một sức nặng vô hình, nghiền nát. A
ầm gừ với tôi, đôi mắt anh ta cháy bỏng với một sự căm ghét thiêu đốt tâ
ến bệnh viện.
"Cô ấy có nhóm máu Nữ thần Mặt Trăng," một người trong số họ nó
lạnh lẽo bao
Tôi có," anh ta nói, xắn tay
thể. Cho cô ấy nhiều máu của ngài như vậy, năng
o Long nói, giọng anh ta
t anh ta, khi hình dáng mạnh mẽ của anh ta bắt đầu run rẩy vì yếu đuối. Tôi nhìn anh
ời chữa trị vội vã ổn định anh ta, anh ta lẩm bẩm một từ duy nhất,
h M
nh cho anh ta đã chết. Đó không phải là một cái
-