ại và đi đến tủ
t chiếc váy lụa màu đỏ máu đậm ôm sát cơ thể tôi. An Nhiên cũ yêu thíc
ên đó
cuộc đời tôi. Không phải kiếp trước, m
và Tuấn Anh, tất cả đều mặc tuxedo được may đo hoàn hảo. Và Hạ Vy, tất nhiên, tr
nói, mắt anh ta mở to. "E
họ cảm giác như tro
ôi với một sự mãnh liệt khiến da tôi sởn gai ốc. "Cuối cùng em cũng đ
ngạo, thật tự t
ng chậm rãi, bí ẩn trên mô
Rolls-Royce cho tôi, nhưn
u chỗ," cô ta nói với một chút bĩ
bế cô ta lên, ôm cô ta như th
ó em đây rồi,"
n Anh giải thích với tôi, không nhìn v
hang và Tuấn Anh, khuôn mặt tôi là một chiếc mặt nạ
ành phố, được trang trí bằng những bông hoa yêu thích của tôi, hoa ly stargazer. Một tháp rượu sâm panh cao ch
, mắt họ dõi theo tôi, xôn xao bàn tán. Họ đều ở đây để xem
rượu sâm panh thì Hạ
i, nụ cười ngọt ngào như thuốc độc. Cô ta
nó, không có
c. "Mở nó ra đi. Em đã c
tôi và sau đó, với một cái
màu đen bay ra khỏi hộp
lảo đảo lùi lại và
ích vỡ vụn, là những mảnh vỡ c
An Nhiên! Em biết chị không thích quà củ
òng khiêu vũ đều đổ
trai của tôi đã ở đó, vây qua
yêu cầu, mắt anh ta dán chặt v
iên," Hạ Vy nức nở, "và chị ấy.
a. Đó là lời của cô ta chống lại lời của
tôi. "Em cố tình làm vậy, phải không? Em chỉ
thậm chí không hỏi tôi về phía câu
i nói, giọng gần như
thức. "Lúc nào cũng có chuyện với
ó thể bỏ qua," Tuấn Anh thở dài
ng yêu hơn cả mạng sống. Họ coi tôi như một kẻ phản diện, mộ
i, giọng mạnh mẽ hơn. "
chơi. Em yêu anh, An Nhiên. Em luôn yêu anh. Chỉ cần thừa
ủa anh ta thật
ải là anh," tôi nói, nhữ
ang và Tuấn Anh, những người đang cố gắng dụ dỗ tôi khu
người mình. Cảm giác ch
ỏ nguy hiểm. Anh ta nắm lấy cá
giận dữ. "Nếu em không làm theo cách dễ
, một biểu cảm t
cho tôi cây roi
ì xào lan k
dùng để đánh các cậu bé khi họ còn nhỏ và không vâng lời. Đó là m
mươi năm, trông kinh hãi. "Cậu Gia Long, thưa cậu, hôm
roi khỏi tay run rẩy của người quản gia. "Cô ta
i, cây roi được cầm mộ
vẻ trịch thượng. "Và chẳng bao lâu nữa, anh sẽ l
giơ cây
mắt, chuẩn b
quất vào
i thở của tôi. Tôi ngã quỵ xuống, lớp lụa của chi
n. Tôi chưa bao giờ bị đánh trong đời. Tôi đã
t con chó không vâng
và tức giận trà
tôi nghiế
i giơ cây
ồi!" một giọng nói
g lại giữa
lên, tầm n
ang bước vào p
iêm trong một bộ vest tối màu được
tinh
nhảy lên tr
ằm chằm, sững sờ
n khỏi sàn, lưng tôi gào thét phản đối, và đi t
thấy một cảm giác an toàn mà tôi
ào đám đông đang bị sốc, vào những kh
g báo," tôi nói, giọng vang lê
ra và nắm lấ
hồng của mình. Tôi chọ