n của A
vụ mang xe của tôi đến. Không khí mát mẻ ch
ớm vậ
không quay lại. Cô ta đến đứng bên cạnh tôi, chìa ra
i diện với ánh mắt của cô ta. "Tô
thứ của tôi rồi, An Nhiên. Bốn năm thời gian của Khải Phong. Nhưng đừng lo
nh ta," tôi nói, giọng t
mắt lấp lánh ác ý. "Cô sẽ không
hét. Một giàn giáo xây dựng trên tòa nhà đối diện đã sụp đổ, khiến nhữn
mét vì hoảng loạn. Mắt anh quét qua đám đông
g giống như sự phấn khích hơn là sợ hãi. Một thanh dầm thép nặng nề đang ch
ánh ra!" a
ta ra khỏi đường, dùng thân mình bao bọc lấy cô
hơn, một đường ống, đã gãy ra khỏi đống đổ nát rối rắm. Nó bay v
rắng xóa ở chân tôi khi nó đập vào tôi, làm kh
, vòng tay anh ôm chặt lấy một Tú Quyên đang run rẩy, thì thầm những l
tràn ngập mũi tôi. Chân tôi được bó trong một lớp bột nặng, đặt cao trên
đang cố tỏ ra lo lắng, nhưng đó là một màn trình diễn đượ
bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi. "An
ái chạm của da anh cảm
a khô khốc. "Cô
xạ được rèn giũa qua bốn năm đặt
ện rõ trên khuôn mặt. "Chỉ vài vết
i nói, quay mặt đi khỏ
có lẽ—trong mắt anh. Nhưng nó qua đi nhanh nh
t anh s
đến khi anh rời đi. Sự im lặng
uá rực rỡ, quá vui tươi cho căn phòng trắng vô t
lên, và anh lại đi, để lại mùi nước hoa
hật tận tụy," cô ấy nói với một nụ cười tử tế. "Anh ấy đã rất
tôi. Đó là một bức ảnh duy nhất. Khải Phong và Tú Quyên, túm tụm lại với nhau trong căng tin bệnh việ
u này, cái xương gãy này, nó là một món quà. Đó l
tôi sẽ giữ cô lại thêm vài ngày nữa, bà
tôi mạnh mẽ một cách đáng ngạc nhiê
òng tô
g tay, khuôn mặt anh đông cứng trong một chi