n của A
iọng Khải Phong đuổi theo tôi r
nh. "Ôi, đừng lo cho cô ta, Phong à. Cô ta chỉ đang làm quá lên
nhiên là không. Anh đã lại là củ
i. Lần đầu tiên sau bốn năm, gánh nặng đè nén trê
sắc nét của tờ đơn đã ký là một sự h
Tú Quyên đã được đưa đến bất cứ nơi nào cô ta muốn. Tôi đa
tôi. Đó là một cử chỉ quen thuộc, một
cảm giác như
o tóc tôi. "Quyên rối bời quá. Cô ấy c
ông tr
ết chặt hơn. "Em vẫn còn
thoát ra khỏi môi tôi. "Giận ư?
những giọt nước mắt của tôi, những lời cầu xin thầm lặng của tôi. Anh không biết
vào cuộc sống mà tôi sắp bỏ lại phía sau
của chúng ta với Tú Quyên mà. Bây giờ nó đã kết thúc rồ
là một trò chơi mà cuối cùng
iọng tôi vô cảm. "N
gấp ra khỏi túi x
mặt anh thay đổi. Sự bối rối biến thành sự hoài nghi, rồi t
đùa, phải không?" anh yêu
quá háo hức để làm hài lòng cô ta, đến nỗi anh
, vào nét chữ nguệch ngoạc cẩu thả
ưng anh đã để cô ta làm vậy
" "Cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện." "Cô ấy không có ý đó đâu."* Anh có vô số lời
tôi, thay vì gia đình tôi, thay vì sức khỏe của tôi, thay vì công việc của tôi
dọn. Đó là một trong những nghi thức nhỏ bé, gia đình đã định
h ngủ ở ph
g hai chiếc vali. Mọi thứ khác trong ngôi nhà này đều cảm thấy như
thấy nó. Một chiếc khuyên tai kim cương lòe loẹt. Của Tú Quyên. Cô ta
niệm hai năm ngày cưới của chúng tôi. Lúc đó nó cảm thấy nặng nề
n đồ nội thất, mỗi bức tranh trên tường, đề
à của tôi. Tôi đã xây dựng nó bằng chính đôi tay của mình, bằng con mắt tinh tường c
n kết nối tôi với Tập đoàn bất động sản Hoàng Khải, đế chế bất độ
là một nhà báo, loại người luôn biết mọi chuyện. *Cậu nên đến buổi
ông những con rắn độc mỉm cười đó khiến da tôi sởn g
vòng tròn những người ngưỡng mộ đang chăm chú lắng nghe từng lời cô
iọng cô ta được điều chỉnh để tạo hiệu ứng kịch tính tối đa. "Anh ấy nói anh ấy không thể chịu đựng
hâu, thở dài mơ màng. "Anh ấy thật tận
à nở một nụ cười nhỏ, thương hại.
gạt. "Khải Phong đã rất lo lắng cho em. Anh ấy nói với chị rằng a