một buổi chia buồn cho đội của Gia Kh
nghĩa vụ phải hỗ trợ đồng đội mặc dù
i trước đó, nói rằng
với đội Hưng Thịnh ở Sài Gòn,
ôi đến Luân Đôn
ại tôi bùng nổ với các cuộc
ó sao không? C
nh khủng xảy
ho em
xin lỗi rời khỏi bàn,
lời ngay từ hồi chuông đ
vụ tấn công! Ai đó đã ném th
Có ai bị th
ang la hét. Nhưng chị... chị ở gần đó, phải không? Một
Tôi không có ở bữa tiệc
đó. Chị đang ăn tối với đội của chị
i của nó, nhanh chóng được th
ấy ai đó trông giống chị từ phía sau
một hơi
trúng Gia Khang và Tú Quyên, nhưng Gia Khang đã hứng phần lớn khi cố gắng che cho cô ta. Và... v
n lại. "Cô g
ấy. Cô ấy chỉ... ở đó. La
Khang?
nh ta lo lắng cho Tú Quyên hơn. Anh ta không để nhân viên y tế xem cho mình cho đến khi
y là do Tú Quyên làm. Chắc chắn là vậy.
hỗn loạn ban đầu lắng xuống,
vẻ kiệ
phần lưng. Anh ta đau, nhưng sẽ ổn thôi. Tú
" Tôi hỏi, giọng
uật. Bỏng nặng. Họ không chắ
hi anh ta bình tĩnh hơn. Anh ta hỏi chị
một cái gì đó. Mối
ói gì vớ
có vẻ nhẹ nhõm. Trong một giây. Rồi Tú Quyên bắt đầu khóc về
nh
g lại. "Đây không phải là ngẫu nh
không... cô ta cũ
Khang chỉ là lá chắn? Và cô gái tội ngh
im lặng
hị có nhớ lần cô ta bị điểm kém và buộc tội giáo sư quấy rối không
ó và chúng đã bán hết? Gia Khang đã kéo chuông báo c
úng vẽ nên một bức tranh đen tối hơn. Một khuôn mẫu của sự tận tâm liều lĩnh, gần như
vốn đã vững chắc, b
ối quan hệ. X
chất độc mà anh ta sẵn sàng u
n quá gần họ đề
bệnh viện, bị bỏng vì
thể
trong hành lang khách sạn đó. Nế
ột cơn rùng mình ch
i đến Luân Đôn không c
sợi dây