m thấy Vy trong bếp, xanh
g điệu thờ ơ, như thể anh hoàn
ư thể anh không
thật đáng
đầu, khôn
u qua vực thẳm giữ
là sẽ rất tuyệt. Em nghĩ sao nếu chún
quyến rũ, đầy hy vọng từng
chỉ trông
ệt vọng, ngu ngốc – khuấy động trong
ày xưa" nào
ối, Trà My lướt vào bế
du thuyền. Em tham gia được không, chị Vy? Tất nhiên là v
y thơ, nhưng đôi mắt cô ta
một cơn giận
oán, được thiết kế để phá hỏng bất kỳ
có vẻ lưỡng lự
ng biết... có lẽ
My run rẩy. Nướ
đang là gánh nặng, phải không?
gay lập tứ
là em có thể đi! Sẽ tốt c
iều gì, không phải khi cô ta đóng va
rái tim cô càn
lời nhắc nhở liên tục, đau
n của gia đình Trần Gia
Bách hoàn toàn
ta thoải mái, mang đồ ăn nhẹ cho
có thể đ
hìn bờ biển Vũng Tàu lùi dần,
khán giả chứng kiến sự tận tụy của
ngờ ập đến, khiến h
gió gào thét, và biển trở th
u la hét, giả
Nó đang vung! C
dây buồm chính, khiến cần buồm
ao thẳng
thời gian
lòa của nỗi đau khi cần buồm đập vào cô, hấ
a Gia Bách
hông phải vì V
ến nơi an toàn trên boong tàu, ôm
My, anh có em đây
ăng giá, cái lạnh thấm vào
ong tàu, lưng quay về phía cô,
n không nhìn xe
đã c
ách, nhiều năm trước, trên chính chiế
cứ chuyện gì xảy ra, Vy à, anh sẽ
ó, của sự bỏ rơi hoàn toàn của anh
n, làn nước lạn
ọng bao tr
và trái tim cô trở thành một cơn đau
y
ách nó k