ìn của
và Luna tiền nhiệm được yêu mến. Nó vốn dành cho bạn đời đích thực của tôi.
ó, tôi sẽ bước
sói Nguyệt Quang. Con đường mà tôi đã lảo đảo trong tủi nhụ
hìn thấy tôi, và khuôn mặt
Omega vô sinh
chịu nổi
m động đến tôi. Bóng ma của địa vị cũ vẫn còn bám lấy tô
ồi nặng nề của biệt t
ón tôi đã cướp đi
ách, chiếc ghế mà tôi từng cuộn mình đọc sách. Họ trần truồng
t nụ cười lười biếng, kiêu ngạo nở trên
ọng đủ lớn để tôi nghe rõ. "Chưa đầy b
ôi mắt lấp lánh ác ý. "Anh yêu, anh nên kiểm tra nó đi. Ai bi
hật ghê tởm, n
, buộc tôi ngẩng đầu lên, và cúi mặt xuống cổ tôi, ngửi tôi như
ta, khi chúng gặp mắt tôi, bùng lê
nh ta gầm gừ. "Cô có m
từ lâu, dựng lông trước giọng điệu của
Sách của tôi, những bức tranh mẹ tôi yêu thích, những món đồ trang sức n
yên bố từ chiếc ghế sofa, một nữ hoàng
nói hạ xuống thành một lời thì thầm âm mưu. "Cô có thể ở lại.
n nỗi tôi cảm thấy một tiếng cười cay đắng bật ra trong
nhìn t
n của cha mẹ tôi. Trê
nh sáng. Cô ta ngọ nguậy những ngón tay, một cử chỉ trẻ con, trêu chọc. Rồi, khi
m Phong, cô ta đị
à tôi lảo đảo, cử động làm chấn động tấm lưng bị roi vọt của
hải lấy đượ
trước mặt anh ta. Không phải vì a
ưa cho tôi chiếc nhẫn. Đó là tất cả những gì tôi còn lại của họ. Tôi sẽ đi. Tôi thề trước Nữ
g nhất mà một người sói có thể thực hiện. Nó có ngh
o tôi, một tia gì đó—có thể là sốc, có thể là hối tiếc—trong mắt anh ta. Anh ta giật
iết chặt lấy kim loại mát lạnh. Tôi nắm ch
giọng nói không còn cầu xin,
sẽ phải hối hậ
-