lặng ngắn ở đầ
Khải vang lên, bìn
Linh Châu. E
hứa đơn giản, chắc nịch. Đó là điều thực sự đầ
ện Quốc tế Hạnh Ph
e đến. Đừng nói chuyện với ai. Đừng
hính xác "
từ ngữ gần như
nói, giọng mềm đi
Minh Khải bây giờ là một ông trùm công nghệ tự thân. Anh có quyền lực và n
ên ghế, chờ đợi. Chiếc xe màu đen dừng lại rất kín đáo. Người lái xe mở cửa cho tôi và khô
n nhà, tua lại mọi lời nói dối, mọi cái chạm, mọi lờ
về nhà. Chắc hẳn anh ta đã theo dõi điện thoạ
tôi, kéo tôi
âu? Anh đã lo lắng lắm. Anh ng
thích, giờ đây làm dạ dày tôi quặn lại. Tôi nhớ anh
i. Nhưng tôi biết mình không thể. Chưa được. Tôi phải di
hàng đẩy
cảm thấy quá tải với công v
kiếm một vết nứt trong câu chuyện
g điệu pha trộn giữa nhẹ nhõm và tổn t
ta giờ đây cảm giác như một dấu ấn bỏng rát. "Đừng
lên trong cổ họng. Anh ta vẫn sống tốt k
giọng đều đều. "Em chỉ
a. Thái An quan tâm quá mức, cố gắng giành lại tôi từ một khoảng cách mà anh ta không thể hiểu được. Anh t
một làn sóng
ôi ra ngoài ăn ở nhà hàng yêu thích
tối vui vẻ, chỉ hai chúng
ó là một phần
hạc êm ái. Thái An nắm tay tôi qua bàn, đôi m
hâu," anh ta nói. "
ta rung trên bàn.
Nhi
Anh ta thấy
chóng lật ú
anh ta nói, hơi quá nhanh
ngồi đó, một bức tượng hoàn hảo của một người vợ yêu
vài phút sau,
khẩn cấp của khách hàng. Đã xử lý xong.
thực sự của anh ta. Anh ta có lẽ đang dỗ dành cô ta, nói với cô ta r
ớ có một cuộc họp sớm mà anh ta
lên trần nhà, thì điện thoại tôi sáng l
Nó lại đến. T
ba, tôi
h. Cô ta đang ở trong một nơi trông giống như ph
cô ta nói, giọng
tôi hỏi, giọ
An tối nay ở cùng gia đình thực sự của anh ấy. Anh
khích tôi. Tôi sẽ không
máy đây,"
cười toe toét. "Có ngư
trông mệt mỏi. Anh ta không thấy điện thoại. An
nhiêu năm trước, khi gia đình anh phản đối chúng
ẻ khó chịu. "An Nh
a nói, bĩu môi. "Nói với e
lâu. Anh ta nhìn xuống
iọng nhỏ nhưng rõ ràng
ên là thứ cuối cùng tôi thấy
ông hố
h ta không hối hận vì đã cưới cô ta. Điề
lên trong tâm trí tôi. Nhữ
hững ngày còn lại của cuộc đời anh. Em là
Tôi chỉ là một con đường vòng. Một trò chơi anh ta chơi tr
. Tôi cuộn tròn lại, một tiếng nấc nghẹn ngào, câm lặng làm rung chuyển toàn
ần nhỏ bé, ngu ngốc trong tôi nghĩ rằng có lẽ anh ta bị mắc kẹt, rằng có lẽ anh ta yêu tôi hơn,
t cả những gì còn lại là một khoảng
liên lạc mới mà Minh Khải đã gửi cho t
kết thúc