bay đến Tây Nguyên
h. Dù điều đó
chỉ. Một căn nhà gỗ nh
ăng. Phong cảnh Đà Lạt, quá quen thuộc, quá nhiều kỷ niệm,
. Khói cuộn lên từ ống
ô nhìn t
về phía cô. Vẫn bờ vai rộ
g ngực. "Thái Phong?" cô thì t
i, lau mồ h
nhăn quanh mắt mà cô không nh
căn nhà gỗ. Cô ấy trẻ, xin
Nữ ki
g rỡ, cởi mở. Anh bước đến bên cô, vòng
nhìn, nấp sau
dịu dàng đến thế. Cách
ô. Đây là người đàn ông m
n Nhiên. Anh khô
thoại, "Anh ta không nhớ gì cả." Cô đã bám vào một hy v
hết khi cô nhìn
lạ. Một người lạ mang
nhiều lần. Chạy đến bên anh, vòng ta
cái tát lạnh
ộc sống mới, một tình yêu mớ
lại chút gì của Thái Pho
hật sâu và bước
và cả hai người
nh chạm v
ng có gì cả. Chỉ là một
úng tôi có thể giúp
lưỡng, những lời về việc cô là a
ô không thể phá vỡ sự bì
ìm Tro," cô nói.
của anh. Giọng của Thái Phong
dối hình thành nhanh chóng. "Thanh An. Tôi
ày. "Anh t
không nhớ quá khứ của mình. Chúng
hiên nói, nhìn vào Tro. "Anh ấy nghĩ
rãi. "Tôi không
nhàng. "Mời chị vào nhà.
t ơn. Cô cần ngồi xuố
ỗ thật ấm cúng. Lửa
t An Nhiên, ánh mắt anh ổn
ôi là anh trai
nh ấy là một lính cứu hỏa nhảy dù. Anh ấy đã mất
ng phải là không tử tế, chỉ l
cố gắng mỉm cười. "Chỉ là… nhìn
ay của Tro. "Chúng tôi vẫn luôn hy
của họ đan xen vào nhau. Niềm vui chân thàn
Bóng ma từ một cuộc đời
" An Nhiên nói. "Để làm quen với an
nói nồng nhiệt. "Chúng
ở lại bao lâu c
Không phải
loại đau