nắng tràn vào ph
không n
t ngột mở ra
lạnh tanh. Anh ta
tay tôi, siết c
phòng, xuống cầu than
m lặng, những khớp ngón t
việ
ững hành lang vô trùn
h tay được băng bó. Cô ta t
nh Quân ra lệnh, giọng
. "Em không l
ng sao đâu, anh Quân. An Nhiên còn trẻ, chắc
nhỏ hơn em một tuổi thôi, Khả My. Và cô
vào tội lỗi của tôi là
m lấy tôi. Anh ta
ẩm bẩm, những từ ng
ẫn trông kh
i nói, cần phải thoát k
lát gạch lạnh lẽo, t
vào điều tồi tệ nh
t viên t
goài, Minh Q
dưới phố. Quán gần trung tâm hành chính ấ
đều đều, kh
đầu. Tôi còn có
ể rời đi, anh ta lại nói, giọ
t hôn. Bỏ bất cứ ảo t
lưng quay về
rồi. Trong một th
ta cắt ngang, giọng sắc lẻm. An
nh ta, những lời nói thoát r
ao? Cô ta có thể ở bên an
n tình trạng không cùng huyết thống của chúng tôi
hiện ở cửa, gư
c, trừ em, An Nhiên! Đừng bao
của anh ta như
ậm rãi. "Được.
ia thành phố. Hàng ng
lại, hộp kem lạn
g nhỏ tinh tế, rồi
cái bánh cupcake chay ở tiệm bánh gần trườ
ô ta. Rồi vào hộp kem gầ
g nói gì
tiếp diễn c
nước khoáng nh
từ một sạp
đơn trắng, và chúng phải từ một
Sài Gòn để mua những thứ mà Khả My chỉ chạ
ụ là một sự
ự xác nhận cho sự ủng hộ không lay
phục", cánh tay vẫn được băn
tụ tập nhỏ với vài người bạn cũ thời trung học. Ở loung
g người đã cùng cô ta biến cu
nghĩ vậy đ
. "Anh Quân nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời. Anh ấy nó
n. Dĩ nh
h, để xác nhận cho màn k
bị mắc kẹt.
y ríu rít, nụ cười

GOOGLE PLAY