a Chi
ệu ánh đèn, tạo thành một dải ngân hà rực rỡ dưới mặt đất. Như
nhưng tâm trí không thể tập trung vào bất cứ thứ gì. Quang không gọi cho tôi một cuộ
ời không chịu nổi trư
giọng có chút rụt rè. Chính tôi
nh xin lỗi, anh quên mất. Anh đang đi ăn với mấy người
n vớ
ạn gái sau hai năm xa cách đến thành
n đợi anh đâu. Chắc anh về muộn.
háy không ngừng, nhưng chúng không thể sưởi ấm được cõi lòng tôi. T
u, Quang thở hổn hể
uá, anh không từ chối được." Anh ta lao đến
c đó, qua khe cửa hé mở, tôi thấy bóng Phí Huyền Sương lướt qua. Cô t
. Anh ta vội giải thích: "À, là S
Một lời nói
cãi. Tôi chỉ lẳng lặng cầm
n tôi ngồi một mình ở hàng ghế sau, giống như một n
ới lấy bằng lái, đừ
đèn đ
ngã tư tiếp
ện về những cung đường đã đi qua, về những quán ăn ngon họ đã thử, về những người bạn chung trong
đã không còn là Nguyễn Minh Quang trong ký ức của tôi nữa rồi. A
hẹn xuống xe, giúp Quang xách vali của tôi một cách r
n cửa căn hộ của Quang, cô ta không cần chìa
một tiếng
ng điện giật. Cô ta có vân t
h đầy ẩn ý rồi nói với tôi: "Em về trước n
một đôi dép đi trong nhà d
h những đôi giày của Quang, có một đôi dép lê
a Sương. Thỉnh thoảng mọi người trong hội có
cố gắng tỏ ra là một người bạn trai chu đáo. Nhưng mọi hành động
Tối nay sinh nhật một người bạn thân trong hội, anh đã hứa sẽ qua
ưng những người bạn
một nụ cười chua
ang, trong mắt
ểu cho anh. Yêu xa rất cô đơn. Anh cần bạn bè. Anh và Sương, và cả hội, thật
hai từ này, cảm thấy toàn bộ sứ
Tôi nói, gi
hật không? Cảm ơn em! An
c áo, hấp tấp rời đi
ống dưới lầu. Ở đó, một chiếc xe quen thuộc đang đợi
hế rơi xuống, khô
rõ sự trống rỗng trong căn hộ này và cả trong lòng mình. Rất khuya, Qu
g tay ôm lấy tôi từ phía sau,
về
hỉ khẽ hỏi, giọng như
i trụ sở chính ở Hà Nội đi?
ang ngưng lại
lời, cũng không
y chúng tôi, nặng nề

GOOGLE PLAY