ạ Phươ
chính của nhà họ Trịnh. Nhưng Dũng Cảm và Ánh Quyên ch
thường, còn trên cổ Dũng Cảm là một vết hôn đỏ chói không th
khóc lóc, sẽ chất vấn họ, sẽ gào lên hỏi tại sao tình
ột cái rồi quay đi, tiếp tục trò
Anh ta theo phản xạ che người Ánh Quyên lại. Vài giây trôi qua, thấy tô
ới, giọng nói đầy mỉa mai. "Sợ mất đ
c. Một người đàn ông quyền lực không thể chỉ chung thủy vớ
ỏ ra 'biết điều', t
hộp nhung nhỏ. Anh ta vừa định đưa nó cho tôi
ế Z! Đây là phiên bản giới hạn, rất khó
y lại, dịu dàng hỏi Ánh
uyên đi. Tôi sẽ tìm cho em thứ khác sau. Dù sao thì, bất
à của anh Dũng Cảm cho chị Hạ Phương mà."
nhận đi," Dũng Cảm n
nh ta khiến vài tiếng cười khúc
nhất. Có lần, trời mưa, anh ta tiện tay đưa cho tôi chiếc áo khoác của mình. Tôi đã giữ gìn nó như báu vật
" Anh ta đã gầ
gậy đánh anh ta một trận vì nói năng hồ đồ, nhưng anh ta chỉ cười cho qua. Sau đó, anh ta còn đem câu c
i chỉ thấy bản thân
người địn
lại. "Sao thế? Tức giận rồi à
địa. "Tôi biết thừa cô
tay tôi, lực mạnh đến m
àn tay anh ta, rồi đ
ảm, xin hãy
trọng? Tại sao tôi phải tôn trọng cô? Một người đàn bà luôn khao khát
anh là tôi s
vào một sự im
lên cười. Tiếng cười của họ như n
nhạo. "Cả cái thành phố này ai mà không biết cô si mê tôi
nạn, sức khỏe yếu ớt, không biết sống được bao lâu. Nghe nói... 'khả năng' đó cũng bị
ũng Cảm thật khó nghe,
chọn
ẽ sớm bi

GOOGLE PLAY