/0/95878/coverbig.jpg?v=e5971aa0041e99ffebc6bfe14c412fc3)
m gái bị xã hội đen tấn công. Tôi hoảng loạn g
hỉ là sự thiếu kiên
n. Anh đang bận. Chiêu Q
bụng đến sảy thai, em gái tôi vì che chắn ch
uôi, tôi đã nhận được cuộc gọi từ chồng mình. Anh ta gầm lên,
bằng một góc của cô em gái nuôi Vũ Chiêu Quân. Nhưng điề
ng tôi, giọng anh ta lạnh lùng vang lên: "Một người đàn bà v
phận của mẹ con tôi. Nỗi đau biến thành căm hậ
ươ
inh A
căn phòng bệnh viện. Tôi đã cố gọi cho anh ấy suốt hai ngày nay.
anh ấy cũ
ng phải là sự lo lắng mà tôi mong đợi. Đó là m
h, cô lại gi
ắng hít một hơi, nhưng không kh
ô liền dùng đứa bé để gây sự ch
ẳng vào trái tim đang rỉ máu của tôi. Tôi nhìn xuống bụng mình, giờ
tôi, hai chị em nhà họ Lan, đã kết hôn với hai anh em thiếu gia của tập đoàn bất động sản hàng đầu Việt Nam - Phạm Bình Dương v
ghệ sĩ dương cầm tài năng với tương lai xán lạn. Chún
ó mong manh như b
nh mệnh ấy, khi tôi đang
chúng tôi. Chúng hung hãn, ánh mắt đầy sát khí. Chúng tôi bị lôi ra khỏi xe một cách thô bạo. Tô
lâu. Cuối cùng
iệp Linh đang bị tấn công!"
là lời an ủi, mà là một sự
ng làm phiền.
c gì có thể quan trọng hơn t
sự lo lắng không thèm che giấu. "Em ấy suýt nữa thì sảy
hiêu
m yêu thương đến mù quáng, đã trở thành một lời
i đó, anh
ạc bị
a tôi cũng
ôi sụp đổ ngay
ại vào tai tôi. "Nghe thấy chưa? Chồng mày đéo quan t
t cơ thể tôi, xé nát cả linh hồn tôi. Máu. Rất nhiều máu
chống lại được đám côn đồ hung tợn? Tiếng xương gãy vang lên một cách rợn người. Đôi tay vàng ngọ
ng tôi nhìn thấy là em gái mình gục ngã bên
đã mất. Em gái tôi nằm trên giường bệnh bên cạnh, đôi ta
iến thành một ngọn lửa căm hận ngùn ngụt. Tôi không do dự
, anh ta hoàn
số máy của t
tin cho anh ta. Một dòng tin nhắn ngắn
chúng ta
không phải để hỏi han, mà
ùng mình. "Tự ý ra ngoài, không chịu ở yên trong biệt thự. Bây giờ lại còn dựng chuyệ
ốc, đầy chua chát. Nước mắt lã chã
iữ cho giọng mình không run rẩy,
n vẫn còn đang yếu! Em ấy cần tôi! Cô muốn ly hôn chứ g
ngào đến giả tạo. "Anh Bình Dương... đừng mắng chị
g của Vũ C
độ. Sự tức giận biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng, ân cần đến bu
h ta c
lẽo và dứt khoát, như một nhát da
thoại. Mọi thứ đã kết thú
i là máu mủ của anh ta. Nhưng trong mắt anh ta,
àng, không còn sự sống đang lớn lên từng ngày. Con của tôi, đứa bé còn chưa kịp chào
Tôi không chỉ mất đi đứa con này, mà có lẽ.
i chịu đựng, Phạm Bình Dương hoàn toàn không biết. Anh t
i với tôi, trước
cướp miếng đất làm ăn của anh em tao, gi
gọi cho Bình Dương, nói rằng sẽ thả
nghĩ, dù anh ta không yêu tôi, nhưng đứa con l
tôi
o nhiêu?" Giọng Bình Dương vang lên từ chiếc điện thoạ
sợ hãi tột cùng, một nỗi sợ hãi mà tôi chưa từng trải qua trong đời
tên cướp. "Làm ơn... tha
ình Dương đã niêm phong
ch man rợ. "Xem ra mày
i, cú
nhận được một dòng nước ấm chảy ra, ma
của tôi đã thực
ong bụng, từng nói chuyện với con mỗ
đã ta
lạnh toát. Tôi không còn muốn sống nữ
chuẩn bị buông xuôi
g máu dưới thân tôi và cuộc gọi v
Em hoảng hốt. "Sao c
c câu trả lời lạnh lùng như tôi đã nhận được. Em cố gọi cho đội vệ s
nửa dìu tôi, cố gắng chạy trốn
úng đã đ
đã vung cây gậy sắt,
hị
ho tôi. Cây gậy đập mạnh vào tay em. Tiếng xương gãy vang lên một lần nữa
tra biên giới tình cờ đi qua. Bọn xã hội
giá phải t
của tôi mờ dần. Lời cuối cùn
ữ được đứ
ói khác, như một bản
có lẽ sẽ không bao giờ có
inh, em gái tôi, vì cứu tôi mà đã hy s
tôi. Và tại Ph
ết định lạnh lùng và cứng
, tôi sẽ khiến

GOOGLE PLAY