ảo A
hái Minh Huệ rời đi, tôi
ửa khô
ôi sững sờ. Chăn gối lộn xộn, quần áo vương vãi
đêm Lư Mạnh Khôi ôm tôi trong lò
khi mọi chuyện ổn thỏa
đã nói
ứa đó, tin tưởng anh
nhạo sự ngây
ẹp những gì thuộc về
của tôi đã biến mất. Quần áo, tranh vẽ, những mó
dẹp sạch sẽ, không còn một
bao giờ có ý định
ệt thự, cảm giác nh
c xe thể thao màu đỏ
ảm thấy một cú va chạm mạnh,
c, tôi nhìn thấy khuôn
Thái M
hử trùng nồng nặc xộc vào mũi
dàng của Lư Mạnh Khôi đ
ết thương ngoài da thôi.
n mình bị thương, dù chỉ là một vết xước n
g cơn choáng váng ập đến k
vàng chạy đến,
về?" Anh ta cau mày hỏi, g
nh lùng của anh ta, t
, cố gắng giữ bình tĩnh.
Thái Minh Huệ tự mình trả lời, nở một
g
mỉa mai. Tôi là
sát," tôi nói, giọn
hòng đột nhiên tr
phức tạp. "Chỉ là tai nạn n
vào mắt anh ta. "Lúc đó, cô
i tôi, giọng điệu có chút tức
, dịu dàng nói: "Em về nghỉ ng
ó quay lưng lại với tôi, Lư Mạnh Khôi c
đã cho tôi một
ối hôm sau, mang theo món bánh
ch không?" Tôi hỏi, giọn
nh ta giải thích. "Hợp đồng sẽ hết hạn sau hai năm. Đến lúc đó,
i đàn ông trước mặt tôi,
iện thoại của
có chút bối rối. "Anh có việc phả
ô tình đi ngang qua
hôi đang ở đó, dịu dàng
rồi chúng ta có thể có
ốt cho bản thân, đừ