của Lý
vả. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, mặn chát và nóng hổi. Một
tôi chìm tr
iện thoại tôi
vào một chút an ủi cu
, còn gay gắt hơn cả Vương Mi. "Vương Mi vừa gọi cho tao, nó khóc lóc nói mày
chính người mẹ
g cho tôi một cơ hội giải thíc
họ Hứa mà đuổi mẹ con mình ra khỏi nhà, thì mày có biết hậu qu
u thào, "Mẹ khô
đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, phải b
g muốn n
đã xảy ra chuyện gì?" tô
n. "Tao chỉ biết mày đã làm tao mất
dập
ện thoại như một bản án tử hình,
cả thế g
t nụ cười điên d
ật xa, để mẹ không bao giờ phải nhìn thấy
cùng vị hôn thê của mình để "giải tỏa căng thẳng". Tôi cũng không còn q
của tôi ở đây. Mười năm qua, đúng 12 giờ đêm, tôi luôn l
tin nhắn. Tôi đã soạn sẵn một d
n tay tôi
xó
ười năm, đến đ
in nhắn nhắc nhở chuyế
ội. Cô ta còn cố tình gửi riêng cho tôi một tấm, kèm dòng
lời. Tôi chỉ
ôi xé nát từng bức tranh. Những món đồ kỷ n
. Và bức tranh tôi vẽ anh cùng Vương Mi. Tôi đặt nó ngay ngắn trên bàn làm việc của anh
dài ra một chút, trông gọn gàng hơn. Đôi mắt
thuộc. Nhưng bây giờ, tôi phải tự mình vươn
ác tài khoản mạng xã hội. Khôi ph
bi
ại. Bầu trời hừng đông đang dần hiện ra, rực rỡ