của Lý
búa bổ. Trong căn nhà rộng lớn này, không ai hay biết. Tôi tự mình uống thuốc, tự
áy bay từ ba. Chuyến bay vào đúng ngày sinh
gày nữa. Tôi chỉ lẳng lặng chu
vở, những thứ thuộc về tôi, tôi đóng gói vào vali.
trên bàn học, Hứa Minh
h hỏi, nhìn đống thùng c
t," tôi đáp, khô
thấy ánh mắt anh đang dõi theo từng cử động của
tiếng, giọng có chút ngập ng
? Phải, tôi đã khác. Tôi không còn là
ây là lần cuối cùng tôi hỏi câu này. "Anh có muốn
một sự hoài niệm về truyền thốn
"Không cần đâu. Vương Mi đã đặ
ay đi, như thể đang t
trái tim không còn đau nữa, c
tìm thấy một cuốn sổ vẽ cũ. Tôi
trong, toàn là
mười hai tuổi, đa
i lăm tuổi, đang chơi
tuổi, trong bộ đồng phục tốt
ưới mỗi bức vẽ, tôi đều gh
đừng sợ, có
i cười nhiều lên,
o em một ngôi nhà thật to, bên t
g cuối cùng, một
đầu tiên, tôi vẽ một
Trọng và
mỉm cười hạnh phúc. Dưới chân họ l
y là một lời chúc phúc. Một lời chúc phúc chân thành, cũng là m
đừng bao giờ
ở về rất muộn. Anh say. S
phòng khách. Tôi chạy ra xem. An
ao vậy?" tôi lo
tôi. Anh ngẩng đầu lên, đôi
tôi. Một cái ôm thật chặt,
ững n
anh phả vào cổ tôi.
m, giọng khàn đặc. "Ở lạ
ra, nhưng vòng tay a
không thể ngờ
môi lạnh lẽo của