ố An
ôi sẽ cất cánh s
tối của tôi. Họ không chỉ chấp nhận đơn xin của tôi mà còn bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với c
mời ngay lập tức, k
nh tôi. Tôi đã gần như yếu lòng, gần như rơi vào cái bẫy ấm áp giả tạo của an
gười phụ nữ khác? Đó không phải là tình yêu. Đó chỉ là thói quen, là sự chiếm hữu, là một hàn
g thứ thuộc về mình. Chỉ
guyên vật liệu, đều đã được chuyển đến xưởng làm việc từ lâu. Căn biệt thự này, ngoài vài
a trắng, trên đó có thêu một đôi chim uyên ương. Đây là tác phẩm đầu tiên tôi làm s
ao giờ nhì
không một chút lưu luyến
i rồi. Mày sẽ bắt đầ
n thành những đơn hàng cuối cùng. Đó là
ừa rời khỏi xưởng thêu, điện
ang ở
ng ở x
ở đó. An
chiếc xe Bentley màu đen que
i những cuộn chỉ, những khung thêu, những tấm lụa đ
ấm của anh bao bọc lấy tôi. Mùi hương này, đã từng có lúc k
" Anh hỏi, mắt vẫn nh
c ở xưởng." Tôi
rang nói em dạo này có vẻ k
ho tôi? Hay là lo tôi sẽ p
hộ của cô ấy đã sửa xong." Anh nói
hông còn qu
ôi đáp, giọn
sang nhìn tôi, ánh mắt có chút khó hiểu. Anh định nói gì đó, n
không muốn nói th
on đường lát sỏi cổ kính, là không khí nghệ
n ba n
nhân. Khi đi ngang qua quầy bán đồ chua, tôi độ
Nhưng ngay khi mùi chua dịu của nó xộc
chạy vào
mình. Một ý nghĩ khủng khiếp, điều mà tôi đã cố gắ
tôi đã trễ
i run rẩy mua một que t
vạ
chót hiện lê
có t
trêu. Thật nực cười. Ngay khi tôi sắp có được tự do, thì một sinh linh bé bỏng,
hận kết quả. "Chúc mừng cô,
i cái đêm mà Khải Ca đã
ầu óc trống rỗng. Tôi phải làm
anh. Chuông đổ vài hồi rồi có người bắt má
chuông điện thoại của anh
nh. Anh đang đứng ở cuối hành la
anh là Bằng
đỡ lấy cô ta, vẻ
p máy, nấp sau
thoáng tiếng bá
không có gì đáng lo. Nhưng thai nhi còn yếu, c
i n
đập. Bằng Phương T
gắng chạy trốn khỏi nơi này, khỏi sự thật tàn nhẫn này.
Á
ã thu hút sự
a vang lên, đầy kinh n
ôi lùi lại, cố gắng che giấu tờ giấ
" Tôi lắp bắp nói dối, tay vội
a nhìn tôi, rồi nhìn xuống bụng tôi một cách đầy
." Cô ta mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ của một n
trắng. Một sinh linh nhỏ bé đang
Ca tái mặt, anh định
Phương Trang mềm nhũn, ngả vào lòng
ánh mắt đầy phức tạp và tội lỗi. Anh do dự tron
rước." Anh nói, vòng tay ôm chặt lấy
ng anh, người chồng của tôi, đang ôm ấp một ngư
Tôi không khóc. Nước mắt
ôi, nhưng tiếng của anh b
nh lẽo từ từ đóng lại, ngăn cách tôi khỏi an
ng khí lạnh lẽo của buổi
Pháp. Bốn năm.
i đây, cũng có một sinh linh
chỉ là của
ột mình
ết được nó có một người cha tàn nhẫ
Tôi cũng không thể đến xưởng thêu, anh sẽ tìm đến đó.

GOOGLE PLAY