àng Y
huẩn bị rời đi, Vũ Anh Hù
oan
uống dưới, ánh mắt mang t
g mặc, là anh m
sững
n bé chưa có nhiều quần áo.
ưng anh ta, giả vờ kéo tay
, em mặc gì cũng được. Chị
ô ta lại ánh lê
em gái, lửa giận trong mắt anh ta càng bùng lê
ói em c
g ôm Phương Anh vào lòng
ột bộ quần áo thôi mà. Anh s
ng cười chua chát và
ê lên kịch bản mà tôi đã thức trắng nhiều đêm để chỉ
i: "Phương Anh còn nhỏ, không hiểu chuyệ
iờ đứng về phía t
êm một giây phút nào nữa. Tôi k
g Yến, em
h Hùng vang lên sau
i cánh cửa này, đám
g đám cưới đó là th
hôn, bây giờ lại
ấy cổ tay tôi, lực mạnh đế
iọng, ánh mắt lạnh lùng
chọc giận anh ta. Lửa giận tr
em, từ quần áo, trang sức, đến cả cái túi xách này, đều
h cho hai ngư
ủa cô ta r
iúp việc nhìn
làm đi? Muốn bị
. Tôi vùng vẫy, nhưng sức của một người phụ nữ
ên người tôi
Anh hét lên một tiếng thấ
ưng chị Yến có một vế
ng tôi, giọng đi
à xấu xí đó là dấu tích của một tai nạn xe hơi nhiều năm
nghiệp đóng phim hành độ
ạnh lùng ra lệnh, "Đừn
ỉ là một câu nói. Nhưng không. Anh ta c
i, trong mắt anh
Đặng Phương Anh, gi
ưng ít ra nó còn đẹp hơn t
hét lên, rồi ngất đi tron
?" Vũ Anh Hùng gầm lên, v
anh ta quay lại, á
y nghĩ cho kỹ. Nếu em còn không b

GOOGLE PLAY