Lam N
ột vạch, tôi bật cười, nụ cư
y
à khô
rẻ nào nữa phải ra đời tron
uả, rõ ràng thở phào nhẹ n
i. Chân em sao rồi?
cố gắng đứng dậy. "Chuyện của
là vợ chồng mà." Anh ta nhíu mày, t
chỉ quay người lấy ra
Khôi, chúng
a sữn
ng cần tài sản gì cả, chỉ cần anh chuyển nhượng cho
khối tài sản khổng lồ của anh ta.
dò xét. "Ngọc, em đang giở trò gì vậy? Có ph
n, không liên q
ay là Vương tổng không nỡ? Sợ ly hôn rồi không có người giú
g đã chọc vào lòng
ô nghĩ cô là ai? Cô nghĩ tôi thiếu người phụ n
ký tên vào đơn ly hô
ảng đá trong lòng tôi cuố
ịnh và Khánh Thy vang lên,
ồi. Mẹ đúng là đồ vô dụng
mẹ như vậy. Con muốn dì
ly hôn, móng tay đâm
c con sẽ được
ó, tôi bắt đầ
phẳng phiu từng bộ quần áo cho Vương Việt Khôi. Tôi không còn dọn d
hanh chóng trở
. Người giúp việc mới không biết khẩu vị của hai đứa
n kia nhạt quá! Khôn
"Phu nhân, cậu chủ sắp đi họp, bà x
c, thản nhiên nói: "Cà vạt sọc xanh
trong sáu năm. Tôi biết rõ từng
iệt Khôi về nhà,
làm tròn trách nhiệm của một
hỏe." Tôi lạ
ương trên trán và chân tôi, cuối cùng
ăn uống không điều độ bắt đầu bị bệnh. Vương Việt Khôi khô
nhìn xuống, cảm
n nó thành một nơi ấm áp và ngăn nắp. Tôi đã học nấu ăn, học cắm hoa, họ
rân trọng điều đó. Họ coi sự hy
n ly hôn có hiệu lực, để tôi có
Việt Khôi chủ độ
được tin đồn gì rồi k
ta và Tạ Mộng Lan công khai đỗ cạnh nhau
hải mọi chuyện đã rõ ràn
là bạn bè." Anh ta
cần giải th
. "Em đừng có ghen tuông vô cớ như vậy!
thẳng vào mắt anh
Từ nay, tôi không l