Lam N
ới biết mình không phải là mẹ ruột của c
nh đầu của chồng, một người giúp việc miễ
u thương như mạng sống cũng nhẫn tâm đẩy tôi ngã
ài bẫy, khiến tôi bị vu oan, bị đánh
tận tụy, đổi lại chỉ là
ói trên vách núi với một quả bom hẹn giờ
tôi!" Anh ta nói, rồi cùng người tình và các con
ươ
ới biết mình không phải là mẹ ruột của c
xuất nhập cảnh để làm hộ chiếu cho hai đứa con, dự định
a cảnh bọn trẻ sẽ vu
sau khi kiểm tra hồ
không phải là mẹ ruột đã đăng
sững
không? Tôi là người đã nuôi n
ánh mắt kỳ lạ, giọng
của hai đứa trẻ đúng là ông Vương Việt Khôi, nh
ộng
ột nhát dao đâm t
là ánh trăng sáng mà anh ấy không bao giờ có được
chỉ đang nuôi con cho chồ
uản lý xuất nhập cảnh như thế nào, chỉ biết rằng khi tỉnh tá
một lời g
àng, tại sao anh lại
phòng của anh. Cửa phòng hé mở, tôi tình cờ
về rồi, cậu định th
n nhẫn, từng chữ từng chữ như những mũi k
y thế thôi. Cậu không thấy cô
sao? Dù gì Lam Ngọc cũn
nên cảm thấy may mắn vì
ời khẩy m
mà thôi, một công cụ để sinh con và chăm sóc con cho tôi và
ra l
cả chỉ là
hận nuôi chính con ruột của anh ta và người tình cũ, lợi dụng tình yê
u
tận tụy, đổi lại chỉ là
quay cuồng, trái tim
y về sáu
nh. Trong ngày cưới, tôi đã liều mạng bỏ trốn. Trong lúc hoảng loạn, tôi đã v
ị gia đình th
ánh mắt lóe lên m
ịch không? Làm vợ tôi, tôi sẽ c
hôi, người mà tôi đã thầm yêu trộm nhớ suốt ba năm đại học. Anh là chà
hút do dự mà g
a định mệnh, là ông trời đã ng
ột cô gái nghèo khó trở thành phu nhân của tài ph
phải chịu khổ cực sinh nở. Anh đề nghị chúng tôi làm thụ tinh trong ống nghiệm.
ỉ là một màn kịch
ưa bao gi
hoảng thể hiện với tôi, tất cả đều là giả dối. Anh ta yêu những đứa trẻ
hính tâm trạng của tôi lúc này. Tôi lang thang trê
không muốn đối mặt vớ
ghĩ đến hai đứa con
ra, nhưng sáu năm qua, tôi đã
điện thoại ra, g
hú đến trường đón Gia Thịnh
biệt thự lộng lẫy giờ đây trong mắt tôi c
hấy hai đứa trẻ đang đứng
ẹ về r
bước tới ôm chúng, nhưng
i dự tiệc chào đón dì Mộng Lan
tôi yêu thương nhất, thậm chí c
cả người mất thăng bằng,
thang cuối cùng, máu tươi
lại nhìn tôi. Chúng chỉ vui vẻ chạy
húng con
ơi, chúng con
lạnh lùng vang vọng trong căn nhà trống rỗng, như mộ
cái. Anh ta ôm hai đứa con vào lòng, ân cần che ô cho chún
vũng máu và nước mắt, t
n khó coi
gọc ơi, mày
ng một vở kịch do chính ngườ
ối, một kẻ thay thế,
này, đến lúc ph