hanh C
an truyền khắp giới thượng lưu. Nào là dùng máy bay riêng chỉ để mua một loại bánh ngọt cô ta thích
i chỉ mỉm cười. Sự mù quáng của Thành T
tôi lại chạm mặt Thành Trường Nam và Kim Trang Thư. Cô ta khoá
ôi với vẻ mặt thân thiện giả tạo. "Nghe nói chị
ột bàn tay vô hình bóp nghẹt. Tôi cố gắng g
đáp lại một
hư, ân cần gỡ vỏ tôm cho cô ta, cắt nhỏ miếng bít tết, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại c
inh. Khi đi ngang qua một góc khuất, tôi vô
yếu đuối một chút là anh ta răm rắp nghe theo. Cả
ang lên: "Cậu không
Còn Giàu Thanh Chi, cô ta chỉ là một con chó trung thành
ôi biết Kim Trang Thư không phải là một người đơn giản
và nhìn thấy tôi. Vẻ mặt đắc ý của cô ta ngay lập tức b
chị nghe em
ồi đột nhiên tự mình ngã xuống đất, t
hân c
nh ta không thèm hỏi han gì, chỉ nhìn thấy Kim Trang Thư n
gì cô ấy?" Anh ta gầm lên,
Chi đâu... là do em tự ngã..." Kim Trang
àng làm cho Thành Trường Nam thêm tức giận.
à loại người đê tiện như vậy! Đến Trang T
một cơ hội giải thích, dùng
bị, cả người mất thăng b
i là một cầ
n đau dữ dội truyền đến từ bụng dưới. Máu. Tôi c
Con c
Đây là đứa con của tôi và Thiện Tính, là hy vọng
bằng ánh mắt cầu xin, yếu
ng xót. Anh ta vội vàng bế Kim Trang Thư đang "đau đớn" trên mặt
sao chứ? Anh đưa em
u cánh cửa. Bỏ lại tôi một mì
ôi dường như nhìn thấy Thiện Tính. Anh ấy đan
sợ. Mọi chuyện
dài trên má. Thiệ
uốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi. Một vị bác sĩ
bé vẫn giữ được. Nhưng cô bị động
trong lòng tôi cuối cùng cũng đượ
ngần ngại hỏi: "Người nhà
rời xám xịt. Khóe miệng tôi khẽ
bẩm, giọng nói khàn đ
i, người tôi yêu đã
nh Trường Nam đứng ở đó, cả người sững sờ, khuôn mặt tái nhợt