uỳnh S
tủy, nhưng tôi không còn cảm thấy gì nữa. Cơn đau đ
ị cảm lạ
ột chiếc ô trên đầu tôi. Anh ta cởi áo
thì thầm. "Chẳng cò
anh ta nói nhẹ nhàng. "Ngày mai.
ặc có lẽ, đó là định mệnh. Một
ọi thứ." Tôi nói, và lần này, cảm
hững vật dụng cá nhân còn lại-một cây bút, m
n lối ra của tôi. Anh ta trông
c sự đị
nói, giọng
ng? Cô sẽ trở lại." Anh ta hỏi, mộ
ẽ không trở l
g ngày. "Tốt thôi. Tôi và Nghi Nghi sẽ dọn vào ở
húng chỉ lướt qua tôi như nước trên lá sen. Anh ta vẫn
đầu. "Tô
ó một điều cuối cùng tôi cần phải
ờng," tôi nói. "Anh có muốn đi c
ho tình yêu, mà cho một chút nhân tính chung, một
sao tôi phải làm vậy? Anh ấy đã chết rồi, Quỳnh Sa. Quá
nối cuối cùng giữa c
gật đầu. "T
nh tay tôi, sức mạnh của anh ta thật
c phả vào mặt tô
ơ thể anh ta ép chặt vào tôi.
dữ và tuyệt vọng. Nó không phải là một nụ hôn của đam
i tên vào môi tôi. Một lời thú nhận
tôi. Không phải
ta rên rỉ. "Anh y
ưng anh ta đã gọi tôi bằng tên của anh tr
ủy diệt. Anh ta không yêu tôi. Anh ta yêu ảo ảnh của tôi, cái bóng của người
ỡ tan thành từng mả

GOOGLE PLAY