Châu
i một vết hằn đỏ ửng, rồi tím bầm, và cuối cùng chai sạn thành một vò
, hút cạn sinh lực của tôi. Tôi bị ốm nghén nặng, nôn mửa liên tục
bà ta nói, giọng đều đều k
hòng. Anh ta mang theo một bát cháo yến
ệnh, đặt bát cháo lên
đi. "Tôi k
xuống mép giường, múc một thìa cháo và đưa đến miệng tôi
Nhưng rồi tôi nhận ra, đó chỉ là một thói quen. Anh ta
" tôi thì thầm, giọng khàn đặc.
bát cháo xuống, sự dịu dàng giả tạo bi
cách cay đắng. "Anh đã giết con trai của chính mình, Nguyễn V
ép tôi phải nhìn vào mắt anh. "Cô nghĩ cô là
ách thô bạo. Tôi bị sặc, cháo nóng tràn ra khóe miệng, c
ta ra lệnh. "N
cháo mang vị của sự nhục nhã và nước mắt. Anh ta tiếp tục đút
cử chỉ tưởng chừng như dịu dàng nhưng lại đầy bạo lực. "Ngoan
n thỉu, rồi quay lưng bước ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng sầm
khái niệm về thời gian. Ngày và đêm hòa vào nhau trong một màu xám xịt. Cơ thể
cắt khỏi cành, đang héo úa dần
Việt Duy. Anh ta sẽ bắt tôi phải ngồi trước màn hì
giọng điệu đầy chế nhạo. "Nhưng cái bụng thì đẹp
n hình, một nụ cười mà anh chưa bao giờ dành cho tôi.
ô tri. Linh hồn tôi đã chết từ lâu. Chỉ có cơ
về. Anh ta đã đi công tác vài tuần. Lần này, anh ta không còn v
g, ánh mắt ngay lập
anh ta hỏi, giọng n
ông tr
Đúng lúc đó, đứa bé đạp một cái mạnh. Một nụ cười thoáng q
ta nói, như thể đang
một tia cảm xúc phức tạp trong mắt anh – một chút tội lỗi, m
g điệu gần như mềm mỏng. "Sắp xong rồi. K
an ủi nào. Bởi vì tôi biết, đối với tôi, nó sẽ không bao giờ
hói ở bụng dưới. Một dòng nước ấm
n hai tuần so
thể xác, mà vì nỗi kinh hoàng sắp phải đối mặt. Tôi sắp phải sinh ra đứ
i nhợt vì hoảng hốt. Anh ta hét lên với ngư
nhiều tháng, tôi thấy sự hoảng loạn thực sự trong mắt anh ta. Nhưng tôi biết,
ó không phải dành cho tôi. Anh ta đang nói với đứa bé.