ấn Khả
xanh xao, nhưng đôi mắt lại sáng rực một cách
hợt dâng lên một
. "Em biết là ngoài nơi này ra, em không còn nơi nào để đi đâu. Ng
ể cô ấy đi. Tuy
i nói nữa. Cô ấy đột ngột đẩy mạnh tôi ra, một l
người, chạy vụt
ội vàng đuổi theo. Tôi không thể
o cô ấy ở. Căn phòng nhỏ hẹp, ẩm thấp và bừa bộn. Mùi bùn đất
nh rồi vội vã rời đi. Tôi không thể chịu được sự bẩn thỉu ở nơi này. Tôi đã t
nhét vài bộ quần áo cũ vào một chiếc túi vải, l
ật sự mu
ng tôi. "Em đang làm cái
từ tay cô ấy, ném mạnh xuống đất
ay người lại, đôi mắt đỏ n
gằn từng chữ, "hay tôi
ái tim tôi như bị một bà
cô ấy b
một lời giải thích, nhưng cổ họng tôi kh
của tôi, cô ấy đột nhiên bật cười.
ến gần tôi, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt tôi. "Anh đang sợ hãi sa
vừa xa lạ lại
đoàn Lục thị, đã phải lòng một cô gái nghèo nhưng đầy tài năng và kiêu
đình tôi phá sản, rằng tôi không còn nơi nào để đi. Cô ấy đã không ngần ng
tháng đó, dù nghèo khó, nhưng lại là những n
anh thì chẳng có gì cả. Chiếc máy này không đáng giá, nhưng nó có thể ghi lại những khoảnh khắc
cười, nói
g kiến em tỏa sáng. Em chỉ
sẽ không bao giờ buông tay. Tôi đã hứa, chỉ cầ
ấy một yêu cầu của cô ấy. Bất cứ yêu cầu gì, d
ờ đây như những lưỡi dao sắ
như vậy. Cô ta đã
cô ta đã bỏ mặc tôi để chạy đi cứu mấy bức tranh thêu
mắt Lê Thu Giang, tôi không bao giờ
ận thù. Tôi muốn trói buộc cô ta, muốn hành hạ cô
y cô ấy quyết tâm rời đi, t
sợ hãi khiến tôi mất hết lý trí. Tôi lao đến,
rơi ra từ trong túi áo, cấn vào c
xé toạc chiếc áo trên người cô ấy. "Năm năm qua tôi
y gò run lên bần bật. "Lục Tuấn Khả
man rợ. "Em nợ tôi, Lê Thu Gia
rằng tôi không thể để cô ấy đi. Cô ấy phải ở lạ
rè vang lên từ ngoài cửa. "Anh Khải...
àng G
uần áo. Tôi không thể để Gia Kỳ nhìn thấy bộ dạng này của tôi, càng không th
lòng tôi, cả người run rẩy. "Anh Khải,
n người cô ấy, che đi thân thể yêu kiều
m quay đầu lại nhìn Thu Giang. Tôi sợ phải
những ánh mắt đó rồi. Cô ấy mạ
Cô ấy yếu đuối, cô ấy

GOOGLE PLAY