/0/95649/coverbig.jpg?v=baeec143ee16a5557dc4c5156c19e20f)
cả thanh xuân và ước mơ để kiếm đủ một tỷ, c
chủ nợ, một vị tổng tài giàu có. Món nợ khổng lồ đó chỉ là một mà
i buộc tôi bằng một món nợ 20 tỷ khác. Tàn nhẫn hơn, nhân t
cho anh ta cầu cứu, nhưng chỉ
, cô nên dùng số tiền đó m
đã dập tắt tia hy vọn
chúng tôi vào cống thoát nước trước ánh mắt tuyệt vọng của anh ta. Từ g
ươ
u Gia
g tưởng mình sắp chuộc lại được tự do cho người tôi yêu. Nào
chai sần và đầy những vết sẹo cũ mới chồng chất. Năm năm qua, tôi đã từ bỏ ước mơ trở thành một nghệ nhân
c Tuấn Khải, bạ
đỏ ngầu đầy tuyệt vọng, nói rằng anh không muốn sống nữa. Chính tôi đã vỗ về a
đổi bằng mồ hôi, nước mắt và cả máu trong suốt một nghì
mà chủ nợ đã hẹn. Mùi bùn đất và mồ hôi trên người tôi dường như không th
cột lớn, cố gắng tìm ki
thấy anh. Lục T
hàng hiệu đắt tiền, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, phong thái cao sang quyền qu
đang dịu dàng dùng khăn giấy lau đi vết sốt dính trên khóe miệng cô
g với cả quản đốc của lò gạch, nơi tôi đã bán mạng làm việc suốt năm năm. Cả hai
Chuyện gì đang
ồi, nhưng cô ta làm việc như bán mạng, thật không ngờ
tổ
c nhìn lão ta một cái. Anh chỉ tập trung
lặng đến
ý thêm một giấy nợ 20 tỷ nữa. Cô ta làm ở lò
tỷ? Cả
như bị rút cạn. Hóa ra, tất cả chỉ là một trò lừa. Món nợ khổ
đùa giỡn với
ải. "Anh Khải, chiếc xe thể thao phiên bản gi
ũi xinh xắn của cô ta, giọng đầy
t
và ước mơ của mình, trong mắt anh, nó chỉ đáng gi
ất động sản lớn nhất nước - Tập đoàn Lục thị. Chủ tịch của tập đoàn nà
rằng với tài năng của anh, nhất định một ngày nào
ời, một nụ cười mà giờ đây tôi
chính là vị
ôi đã hy sinh tất cả, chính l
n diện của tôi. Cô ta nhếch mép cười, m
ta nói, giọng ngọt ngào nhưng lại chứa đầy nọc độc. "Năm
ua người tôi, lạnh lùng và xa lạ, như thể đang nhìn một kẻ không
vui. Một trò tiêu khiển trong những ngày anh ta c
hoa, anh theo đuổi tôi một cách cuồng nhiệt. Anh dịu dàng, anh bảo vệ tôi, anh nói anh yê
n vào tình yêu có thể
cơ hội được chính nghệ nhân bậc thầy Hà Bền dìu dắt,
i đã không một chút do dự mà đứng ra gánh vác. Tôi đã tin r
tôi
là một vở kịch được dàn dựng công phu. Và
nhấn chìm tôi. Nước mắt tôi không thể kiểm so
iềm tin của tôi, đã hoàn toàn
quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm. Tôi phải đi
g bắt máy, một giọng nói g
ng tôi nghẹn lại,
à? Con
hật sâu, cố gắng
lãm nghệ thuật ở Pháp... con.

GOOGLE PLAY