ương Ho
hống vang lên đúng như trong ký ức c
. Vật phẩm hôm nay: 365 khoảnh khắc riêng tư củ
g bóng người mờ ảo không rõ mặt mũi đang xì xào bàn tán. Những lời
i đấy ư? Ngoài đời trông
loạn lắm. Nhìn đi, bị chính anh trai
ông ra gì rồi. Chơi bời quá đ
y máu. Sự sỉ nhục này, tôi đã nếm trải một lần. Nhưng lần này, c
hắn dán chặt vào tôi, tràn đầy sự khoái trá và đắc thắng.
. "Anh Khương, làm vậy có quá đáng với Phương H
i khẩy. "Nó chỉ là con c
đầu lên, nhìn t
c người phá sản, là ba mẹ tôi đã cưu mang, cho cha con anh một chỗ ở,
trong phòng đấu giá đều nghe thấy. Tôi muố
hát. "Anh xứng đáng sao? Một kẻ ăn cháo đá
dội vào mặt Lại Khương. Nụ cười trên môi hắn
là ai? Mày chỉ là con bitch dựa vào gia thế thôi! Hôm nay, tao
lệnh cho hệ thố
hanh xuân của Nông Phương Ho
ục tôi bằng một cái
m đông trở
vạn để xem mặt mộc c
uốn xem ảnh bik
ời
nhảy múa trên màn hình, mỗi con số là mộ
t bụng. "Phương Hoài, cậu đừng l
u ra giá. "M
g diễn kịch cho Lại Khương xem, để hắn thấy cô ta "nhân hậu" thế nào, t
nh dự của chính mình, sau đó lại dùng chính số tiền đ
g còn là Nông Phương Hoài n
àn bộ tài sản của gia tộc Nông Thị. Chúng muốn tôi trắng tay.
c đấu giá này không chỉ có được vật phẩm, mà c
húng cướp đi điểm số, gia đìn
ẽ không để thảm
ù trong mắt tôi
Khương, các người
ư
hơi với
gười thân bại danh liệ
thật sâu, giọng
ài sản của tập đoàn
ắc ý. Cứ để các người nghĩ
i mới là kẻ c