uyền
ống, An
ọng trong không gian xa hoa của sảnh tiệc. Anh ta đứng trước mặt tôi,
khi nào Hương Ly
chỉ trỏ, ánh mắt vừa tò mò, vừa hả hê, vừa khinh bỉ. Tôi, phu nhân của tập đoàn Vương Thị
tôi cử động, tiếng chuông lại vang lên lanh lảnh, như một lời chế nhạo không
ng hứa sẽ bảo vệ tôi cả đời, giờ lại dùng c
Thi
ng Vương Triều Thiên, đôi mắt to tròn ngấn lệ, gương mặt xinh đẹp tái nhợt
. Em không sao đâu, thật đấy. Chỉ
món quà đầu tiên anh tặng em, là niềm an ủi duy nhất của em ở cái nhà này. Em đã chăm
hư thể người vừa mất đi không phải là m
cô ta vào lòng, ánh mắt nh
chịu thừa nhận tội lỗi của mình sao?" Giọng anh ta gầm lên,
lại đi hại một sinh vật vô tội
hiên, đừng mắng chị ấy nữa... Có lẽ chị ấy không cố ý đâu... Chỉ là
ư những mũi kim châm thẳng vào
-