rang Gó
. Anh sẽ gọi bác sĩ g
nghe những lời xin lỗi muộn màng của Bạch Hữu Chiến. Giọng
chút tội lỗi, nhưng phần lớn vẫn là sự mất kiên nhẫn. Anh ta đang
g, bước vào. "Vết bỏng của bà nhà khá nghiêm trọng,
ẹo!" Bạch Hữu Chiến ra lệnh, giọng đầy quyền u
g mang thai. Như thể đó là thứ du
t đầy ẩn ý. Ông là bạn thân của bác sĩ
ho tôi, ông đã khéo léo đu
hai chúng tô
Trương thở dài. "Ch
đâu ạ. So với những gì cháu đã
c sĩ Trương lắc đầu.
lặng. T
băng, xin bác hãy làm thật đau. Đa
gạc nhiên nhìn
đáp. "Một lý do để cho t
lâu, rồi gật đầu tr
ư thể có ai đó đang dùng dao rạch lên da thịt tôi. Tôi cắn chặt răng, nướ
anh ta thấy tôi đang khóc nức
nói lại. "Là lỗi của anh. A
nước mắt. "Hay bảo vệ Lệ Quyên? Bạch Hữu Chiến,
ng khoảnh khắc đó, tại sao anh lại
hể trả lời. Đôi mắt anh ta
nh ta là câu trả
hiểm, người anh ta muốn bảo vệ không phải là tôi, n
uốn nhìn thấy vẻ mặt tội
u nhức, nhưng trái tim còn đau hơn. Tôi
ệ Qu
Bạch Hữu Chiến, người đang n
thì thầm. "Tay an
h Hữu Chiến cũng bị bỏng một chút
uyên và mỉm cười. "Không sao. Chỉ
yên nói, giọng đầy
dịu dàng nói, đưa tay lên vuốt tóc cô
iều đó, giống như một nhát
ạnh anh ta một lúc,
ấy quay lại, đứn
ngủ chưa?" c
ới tỉnh giấc. "Quyên
ngập ngừng. "Lúc nãy... lúc anh Chiến nói c
những lời anh ta nói với t
quý. Bây giờ, tôi chỉ cảm thấy thương hại. Thươ
ả vờ ngơ ngác. "Chị mệt quá nên ng
hõm. "À, không có gì đâ
đi, như thể sợ
dối. Tôi đã học được cách che giấu cảm xúc của mình. Bạc
Lộ Lệ Trang ngây
i cơ hoàn hảo để rời đi. Và

GOOGLE PLAY