ục Cảnh Diệu chẳng những không đáp lại,
có tài cán gì, chỉ là xinh hơn
ng hóng chuyện, không chút
ời nhận ra chân Cố Miên có v
đi chậm thế, hóa
ì là người chân bị tật. Cô à, hay là nâng ly với tôi đi, tôi còn chưa từng thử với người bị tật bao gi
, tiếng cười lại v
ảnh Diệu. Thấy anh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, cô cắn răng, ngẩng đ
lập tức trở
Cố Miên, trao nhau những ánh mắt khó tin,
yết hầu chuyển động lên xuống của anh khiến những người hóng chuyện xung qu
ạch kinh ngạ
Cảnh Diệu lại
i nhỏ mới xuất hiện này
cạn từ lâu, nhưng Cố Miên vẫn
u, cổ chân bị thương của cô bắt đầu
cô đứng vững đúng tư thế. Giọng anh khàn khàn khi cất lời, "Em
ngờ sự liều lĩnh của mình lạ
quanh, cố nén xấu hổ, hạ giọng nói: "Em còn biế
lời cô, như thể đã nhìn thấu mọi trò
dâng hiến bản thân, nhưng trước mặt bao nhiêu
chẳng khác nào tự tay đán
bời, cô cắn chặt môi
mất kiên nhẫn, sắc mặt trầ
tay anh vẫn ôm chặt eo Cố
n cho cô cơ hội, nên cô liền lấy hết can đảm, ngồi hẳ
i, để lộ chiếc váy hai dây ôm sát
của cô đều phô diễn trọn vẹ
anh không ngừng xuýt xoa
áo khoác đang cởi dở của Cố Miên rồi đập vỡ ly
t Trạch là phản ứng nhanh nhất, lập tức
nhìn một cái đã biết anh thực sự
Cảnh Diệu mất kiểm soá
cô gái nà
Mục Cảnh Diệu cười lạnh, "
bình tĩnh, cởi hẳn áo khoác vứt xuống đất, không chịu thua
ục Cảnh Diệu phản ứng, đã đưa
ên ghé sát môi vào tai Mục Cảnh Diệu, thì thầm
ùng lên ngọn lửa nóng bỏn
trong lòng dâng lên cảm giác
ng cứng lên rất nhanh, khẽ mơn trớn
g vang lên tiếng gõ, một gi
ang tìm người, không biết vừa rồi
Minh
y, nhưng eo bị Mục Cảnh Diệu g
ặp hắn sao?" Ánh mắt Mục Cảnh Diệu
ên tiếng, chỉ biết
h Huyền vẫn tiếp tục gõ cửa,
đáng thương thế này, hắn sẽ nghĩ gì?" Mục
ắng nhìn anh, đôi mắt
ôi, cầu xin: Làm ơn,
i của cô, nhưng lại nở nụ cười đầy
GOOGLE PLAY