i người trên chiếc giường
ảnh cưới của cô dâu, cô mỉm cười dịu dàng nhìn thẳ
n thấy hai chúng ta làm chuyện này trên giư
hôn bao năm nay, anh chưa hề chạm vào cô ta,
ối với em
muội của hai người hòa
ủ nghe thấy những lời này, hai tay ô
ái vừa k
nữ đang ngồi lặng lẽ trong phòng khách, trong lòng anh ta thoáng kinh ngạc, n
thấy hế
p lấy một cốc nước nóng, rồi bước
ầy rẫy những vết hôn ái mờ ám, anh ta chẳng
cô ở đây
tập tài liệu ném lên bàn: "Cô cũng nghe thấy r
Thỏa thuận ly hôn" đập vào mắt cô, cô lật đến cuối cùng, chỗ chữ ký của bên
cứ việc đề xuất, nếu khôn
ột điếu thuốc, làn khói lượn lờ bao ph
ng thể cứu v
ản đặc, tóc mái bằng dày rủ xuống trên gọng kí
m tâm huyết chăm sóc Lận Dục, cô cứ nghĩ đến cuối
trong gió tuyết, hai tay cô siết chặt trong lòn
nhìn thấy chuyện của tôi và Liên Liên rồi đấy, sao hả, nhất quyết
mắt nhướng lên đầy vẻ mất kiên nhẫn: "Hơn nữa vi
g, Diệp Liên là ánh trăng sán
là nh
ứ như thể chỉ cần Diệp Liên xuất hiện, ánh
hơi, trở thành người thực vật, đại tiểu thư nhà họ Diêu - Diêu Sương vốn nên kết hôn v
trở thành vợ
í, vì Lận Dục, cô gần như cắt đứt
dao mổ, máy tính, đã rất
ngày bên cạnh anh ta, ân cần hỏi han, hết lòng chăm sóc, chưa từng rờ
không thể sưởi ấm đ
ông khỏi nhíu mày, ngẩng đầu đánh giá n
o kính gọng đen dày cộp, cũng có thể lờ mờ nhìn thấy vẻ xinh đẹp của cô, nhưn
cũng quá
gày ngày ở bên nhau, nhưng lại không hề nảy sinh chút ý
và cuộc sống không hề thay đổi, cứ như một ché
phu nhân đạt chuẩn trong nhà họ Lận, nhưng không thích h
ục dập tắt nó trong gạt tàn, t
ẫn cúi đầu, cảm giác uất ức toát ra k
căn biệt thự cộng thêm ba nghìn vạn nữa, xe trong gara cô có thể tùy ý chọn
ê Nguyệt đã vất vả hầu hạ anh ta suốt một năm, sau khi a
t về những hành động của cô trong những năm qua, anh ta không ngại
i đẹp nhất của người ta cũng đã b
xăm nhỏ nổi bật bên xương quai xanh
Diệp
suy nghĩ, nếu không hài lòng với các điều kiện, cô có thể đề xuất
cần suy
tên trên bàn trà, dứt khoát ký tên
ay lát nữa, sẽ không là
đầu hài lò
Diêu Khê Nguyệt thật sự khiến anh ta thích, cứ như nô tỳ v
a có thể làm ầm ĩ lên, nhưng ng
là vô
vậy, anh ta sợ chính mình
xưa nay không
nh mở lời nói thêm vài câu, Diệp Liên k
, cúc áo cũng chỉ cài ba bốn ch
hiếc sơ mi trắng vài phần, toát
i, vừa nhìn đã nhận ra ngay chiếc áo sơ mi này
iệp Liên mắt cong mày cong, nở một nụ c
quét qua, cô ta đã
ần đầu gặp mặt, c
dựa vào vai anh ta, nói: "Chị thường xuyên nghe anh Dục nhắc đ
cụp mắt xuống,
ẽ cho em Khê Nguyệt ba căn biệt thự, chẳng phải anh luôn biết em muốn căn biệt
anh ta quay sang nói với Diêu Khê Nguyệt: "Vậy thì nghe l
nhìn xuyên qua lớp kính dày cộm về phía Lận
nũng nịu:
ê Nguyệt, cô nghe không hiểu tiếng người à? Những thứ này đều là