gười đàn ông
y anh ta khiến
úng ta đã hết rồi..." Anh ta gi
hi trời sáng mới tính là kết thúc, bây g
mình lại bị cuốn
huẩn bị đi. Bùi Cảnh Xuyên, người đàn ông này, vừa vào cửa đã bắt đầu cởi đồ. Khôn
ng, không dài
nh ta mài giũa đến mức quen t
ờ ngày c
au bị va đập đ
y mai tôi có việc, anh
hựng lại, cười
uộc tấn công
giờ
, nhìn vào gương thấy mình qu
ang hút thuốc sa
ừ trên cao, "Chắc chắn không gia hạn
lầu, mẹ cũng bệnh không thể gượng dậy nổi. Tiền thuốc men cao ngất, cộng thêm bị chủ n
chí đã nghĩ đến việc đưa mẹ đi
n không ngờ tới, ba năm hợp đồng,
tập trung mà không đùa giỡn, đối xử với cô cũng hào phóng, ngoài
con chim trong lồn
p đầy, trái tim cũng
g? Câu hỏi này, là mồi n
"Không gia hạn nữa, bệnh tình của mẹ tôi đã cải thiện,
có mùi rất thơm, nh
ch hợp rồi à?" "Ừm." "Nhanh vậy, đã tìm hiểu qua chưa?" "Đ
m mặt đỏ bừng, "Còn trẻ, tôi khô
êm túc, "Bùi Cảnh Xuyên, tôi rất
ta đừng đùa nữa, cũng
cô, hoàn toàn khôn
iờ nghĩ đến việc kết hôn với tôi?" Giang Âm nghe
ũi đến mức cổ chạm nhau, khô
t lại, dễ dàng bị kích
nh đi, chỉ v
g việc, nhưng lại rất vô tình, "Đã hơn mười ha
a thì không lịc
Xuyên k
tiền thì cứ tìm tôi, tôi luôn chờ em." "Hẹn gặp lại, Âm Âm." Anh ta luôn
ra, không khí xung qu
hiệu cho s
ng lên, cô mới dám thả lỏng vai,
ên, đúng là k