ả rồi. Lão đại, ch
đàn ông trẻ tuổi mặc bộ vest cao
g, sắc sảo, đôi mắt phượng đẹp đẽ ấy không lộ chút cảm x
ưa chị về." Tô Chí
n cũng khôn
này trở về, khi nào chị tính quay lại công
n tuổi nhưng lại có thực lực đáng sợ đến thế nào, vì vậy anh ấy đã lôi kéo cô, hai
uy nghĩ xong tôi sẽ nói cho cậu biết
chị hẳn là sống khá tốt. Mấy năm nay, có dự án tốt nào tôi cũng đều đưa
ổi thì bố mẹ qua đời, sau đó, cô của
ên gật đầu
chuyền hình hoa anh đào, mở ra, bên tro
à em
ại là một nụ cười rạng rỡ. Nhìn thấy nụ cười ấy,
tựa vào nhau, em gái giống như một mặt
án bí mật, cứ thế, cô ở lại đó suốt bảy năm, hiện tại dự á
cho em gái, giờ này, em gái cô hẳn
nụ cười, Tô Chính V
g giá này vậy
ũng muốn gặp mặt
lại trước cổ
tốt, mỗi căn nhà đề
Lâm Lãnh Yên để lại, hiện đa
, Lâm Lãnh Yên không làm khó bả
óm sáng trưng, tiếng
m gái sốn
vẫn mỉm cười,
ó một cái c
a có người ở bên
được mặt người, nhưng có thể thấy
người ở c
n nhíu mày,
iật mình, vội vàng ch
tiếng nói nhỏ yếu ớt của người bên trong: "Đừng đánh nữa mà
này... l
hanh chóng kéo người bên trong ra, dưới cự ly gần, ch
cô, Lâm N
đối phương có chút quen thuộc, ngơ ng
chữ Lâm Lãnh Yên thốt ra như những l
bùng lên một luồng khí lạnh cực độ, sự tàn bạo tr
hông thể tin được cất tiế
như đang ở
ờ trán em gái, nhiệt độ nóng bỏng khiến cô giật mình, giây tiếp the
đáng sợ, nhưng cơ th
nh Yên cũng the
cửa biệt
mày vẫn chưa ăn xong à? Nhanh cút vào rửa bát cho tao
ừ từ quay đầu
lột xác hoàn toàn, khoác lên mình chiếc áo khoác hàng hiệu, đe
cô dọa cho giật mình: "Cháu... L
Lâm Lãnh Yên từng bước tiến đế
ô dọa sợ, nhưng sau khi lấy lại bình tĩnh, bà ta nghĩ
như vậy, mày có biết tao khổ sở thế nào không? Nhưng tao cũng không để nó thiếu chỗ ở, thiếu ăn t
ột khuôn mặt lạnh như băng hiện ra trước mắt, b
hìn một người chết: "Đây là nhà của tôi, các người bắt em gái
cũng nhìn thấy thứ Lâm Nhược Miên đã ăn, một th
như một tờ giấy, gương mặt tiều tụ
ng như bị một lưỡi dao sắc bé
như ngọc như ngà, vậy mà
nói sẽ chăm sóc em gái tôi thật tốt!"
giận vì cô dám gọ
trong mắt Lâm Lãnh Yên, Lâ
ẫn, vì vậy, những năm cô còn ở nhà, Lâm Thúy Hoa cũng không d
Lãnh Yên đột
mềm mỏng, thế là Lâm Thúy Hoa dần dần coi nơi này
ngày Lâm Lãnh
à? Ưm!" Lâm Thúy Hoa chưa nói hết câu, cổ họng lại bị bóp nghẹt, ho
t sự chú ý của những người trong nhà
thự rộng rãi, sang trọng, trên bàn bày đầy sơn hào
trong chuồng chó, ăn thức ăn cho