n thôn gấp đi, mọi ng
i livestream hỗ trợ nông dân hôm na
liền đưa điện thoại cho em gái, bảo em bắt
hanh đến ủ
gày vắng tanh, giờ
mắt đầy oán trách và lạnh lùng, có ng
biết ơn, năm đó nhà cô nghèo đế
tổ chức tiệc mừng, mỗi nhà ít thì góp
a chúng tôi, giúp chúng tôi bán dưa hấu và táo tàu, kh
ời không, đến động vật cũng k
sao ngày hôm qua mọi thứ vẫn ổn, mà c
hanh Hòa, cậu làm mọi người thất vọng quá, đến
nhận c
hác không hiểu tôi, chẳng l
n bất lực
ọ nói một buổi livestream của cậu ít thì kiếm được bả
ìn một cân, hai ngày nay mới bán ra được một vạn cân, chia đến từng
năm năm, lại còn mua nhà, mua xe ở thành phố, còn định sửa sang
tâm như vậy, cậu tiêu tiền của c
khoanh trước ngực, khóe mi
những người này bị ai đ
vẫn còn tư tưởng coi trọng con trai hơn con gái, nhữn
học, nói rằng con gái chỉ có học m
i trong làng vẫn cho rằng tôi học xo
muốn dùng hành động thực tế để thay đ
mọi người năm xưa, không ngờ
à Trần
g thôn của chúng tôi,
hôn với người trong làng, được bố sắp xếp l
có gì giấu giếm, khi tôi trở về đã
ó thực sự lợi hại như vậy không? Cậu cho t
tôi nhớ ơn này nên không suy nghĩ nhiều, gần như không gi
ngày nhận, đúng hôm đó tôi có buổi l
a ngày không có vấn đề gì, nên muốn đuổ
yên luôn nhíu mày, dường n
e, mua nhà của tôi đều là tiền m
nếu không có người trong làng nuôi cậu học, giờ
nhưng vấn đề nguyên tắc,
i: "Vậy mọi ngườ
tôi thì phải nhả ra, cò
iền cho chúng tôi, thì đ
, liền cởi mũ
xây dựng, tôi thu phí quảng cáo cũng là từ
hao hụt không? Nhân viên của
táo tàu, tôi còn tự bỏ tiền túi sửa
n ra, sao các c
mọi ngườ
hải Trần Quyên g
chuyện này cậu khôn
g bỏ tiền sửa đường sao, s
òng tổng kết vấn đề xuất hiện trong buổi phát,
tôi làm lại bị coi