lớn chỉ có một mình bà cụ. Bà đ
ên người bà mặc một chiếc áo len màu xanh đậm và
ắc mặt bà có
i đến trước mặt bà và ngồi xu
t vấn: "Sao lại chỉ có mìn
à uy nghiêm như thời trẻ, không h
i người. Bao nhiêu người đều nghĩ thiếu gia bị mờ mắt, còn cho rằng Mộ Nhuận
cụ là rất thích
giễu cợt, Mộ Nhuận Nhuận thật biết cách
nh lùng như ngày thường, giọng nói ôn hòa: "Cô ấy có ch
với giọng lạnh lùng: "Là cô ấy không đ
dĩ, nhưng vẫn đáp lại bình th
đã đỡ Lương
e là đã muộn, có thể cô ấy đã
không thương vợ, bà không nhịn được mà cằn nhằn: "Nhuận Nhuận là một đứa trẻ tốt, đối với c
hưng trong mắt lại càng lạnh lùng, nếu không
người giúp việc bắt đầ
i rửa tay, sau đó hai ng
ng tác, trong nhà chỉ
những kẻ khó chịu trong công ty rất cực khổ, nhưng con cũng không thể chỉ lo cho sự nghiệp, con phải sinh cho b
đều tìm cách chiếm lấy công ty, nhất là con trai của c
n mím môi,
hông biết con đang làm qua loa với bà sao? Bà thấy Nhuận Nhuận luôn quá nhún nhường với con
điện thoại lên, gọi vào
ó Cận Thần vội
ói vào điện thoại: "Nhuận Nh
u mày, cô ấy bắt
ấy giọng nói ôn hòa của Mộ Nhuận Nhuận, "Bà
ng cô ấy vẫn như trước, nh