" Người chỉ huy bước đến tr
thanh nào, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào thi thể
, lấy hết can đảm mới run rẩ
ên trong mắt cô! Đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt xá
ể phát ra âm thanh nào, chỉ có những
đội cứu hộ vẫn không nỡ nhì
hát ra được chút âm thanh khàn đục, nhưng mẹ Linh vẫ
đó. "Mẹ!" Tiếng gọi ngày càng lớn, xé lòng, Linh Thời Vi không thể k
ng rằng mẹ chỉ đang đùa như hồi nh
ó khóc gọi thế nào, mẹ
chưa kịp nói lời
thân lần cuối gặp mẹ cũn
mẹ, chưa kịp nói mấy câu, đã
cuối gặp mặt, cô chắc
Phó Cẩm Hành vội bước tới kéo cô dậy
đớn quá, há miệng
m qua áo sơ mi, Phó
m mọi việc có kế hoạch, chưa từng t
ẽ đã nghe thấy gì đó, hoặc cũng có lẽ là m
Cẩm Hành khôn
Vi phát tiết, đầ
hó Cẩm Hành: "Anh đi đi, chuyệ
Linh Thời Vi, giọng nói quy
tay muốn giữ cô lại, nhưng L
đôi mắt cô tràn đ
, thể hiện thái độ: "Chị Linh yên tâm, chị theo Cẩm Hành bao năm
sự rồi hãy nói những lời này." Linh Thời Vi
chút lúng túng, vô thức
tôi yên tĩnh khóc một lúc được không?" Không đợi Phó Cẩm
rong sự yếu đuối có
người có thể gọi đến đi, gọi đi đến, nh
do, nhưng vẫn thông cảm cho cô v
lão, Phó Cẩm Hành đứng trên
đi theo ra. "Anh ở lại giú
ang Nhược Du l
i?" Phó Cẩm H
g Nhược Du đối diện một mình có ch
ành không có tâm t
sao? Anh có phải quá quan tâm đến cô ấ
eo mắt nhìn cô: "Giang Nhược Du, c
ời đính hôn của anh." Giang
hôn!" Anh cười lạnh, như t
là mẹ Phó thay anh chịu đòn đó. Dù không chết ngay tại chỗ, nhưng đã bị thương n
ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng