Tô để lại một câu "Tôi chạy
năm, không khí bên bờ sông U Lan trong lành, Vân
ôi nói cho bà biết, thời nay mà đụng vào người khác thì không có kết cục tốt đâu. M
h luận để biện hộ cho mình. Ông thực sự bị oan, sáng sớm ông đi xe máy đến làm việc, đột nhiên một
là mặt mày tái nhợt, nằm trên đất, cơ thể co rút không tự nhiên, miệng
đã biết bà cụ bị bện
, đừng qua đó, bây giờ có nhiều người giả vờ bị
tốt, Vân Tô nhìn ông một
chai - viên nitroglycerin, bà cụ này chắc là mắc bệnh tim mạch vành, hiện giờ bị đau thắt
"Gọi xe cứu thương ngay, bà c
thoại ra, cũng lo lắng thật sự gặp chuyện gì n
ó chuyện gì tôi chịu trách nhiệm." Vân Tô nhìn
sao, chúng tôi sẽ
mạng người, nếu thật sự có
quanh cũng đ
vậy không chần chừ
thương. Bác sĩ dẫn đầu hỏi: "Ai gọi điện thoại, có người thân
ng trung niên nhanh
àm việc tốt trong ngày, c
nhất, bà cụ nhanh chóng đư
âu sau bác sĩ ra ngoài, tình trạng của bà cụ tốt, chuyển vào phòng bện
rước khi đến nhà họ Vân, Vân đại quân đã đưa cho cô một số tiền, tuy không nhiều nhưng
iấy bút của cô y tá, viết hai câu, nhờ
g hai tiết, trong giờ nghỉ cô đến văn phòng tìm giáo viên t
g tôi, có thể bạn chưa rõ độ khó của cuộc thi tiếng Anh này. Theo tôi biết, trước đây bạn học ở trường huyện, trình độ giảng dạy tiếng Anh vốn dĩ không tốt, huống chi học sin
am gia cuộc thi này có cần qua vòng tuyể
có, chỉ
vẫn muốn đăng ký." V
"Được rồi, bạn đã kiên trì, vậy hãy c
ói cảm ơn cô giáo
tên của cô, lúc đó thành tích thi không tốt, đừng để người ta nói là trách nhiệm của cô, là cô khô
thành tích như thế nào đều là việc tốt. Tôi là giáo viên hướng dẫn của cô ấy, ch
sinh là việc tốt, nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở cô,
ế này là sao, cô có ý gì!"
không cần cô bận tâm. Tôi dám tham gia thì vẫn có chút tự tin, cũng mong cô giáo Hướng tin tưởng tôi." Vân Tô
tự tin mù quáng, xem ra không cho bạn vào
y, cô khẽ cười, nói: "Vậy sa
có học sinh dám đối đầu với cô ta, cô ta không giận mà cười, "Vậy tô
h mắt lo lắng của cô giáo Hướng,
có thể giơ ngón tay cái lên, ánh mắt của những người khác trong lớp có người ng
chừng đang học cấp ba. Rồi đưa cho bà tờ giấy Vân Tô để lại. Bà cụ nhận lấy, trên đó chỉ có hai câu, tiền viện phí chuyển
hất là nợ người khác cái gì. Cô bé này vừa có lòng tốt, cũng không phải ng
iấy này, nhưng đây là tiền của bố Vân, cô không thể lấy
lúc, lấy điện thoại
gì vậy?" Một giọng n
iện thành phố, co
thay đổi, "Mẹ có sao không? Có
nhận ra, khuôn mặt người đàn ông rất quen thuộc, thường xuất hiện tr
ẻ mặt lo lắng, hỏi
hơi khó chịu, may mắn có một cô bé đưa mẹ đến bệnh viện, đây là cô
lời, trong lòng cũng đầy