Dương, đây là lần đầu t
úc, tôi ngồi vào x
lạc vào làng tân thủ, nhìn nhau
đâ
đâ
không nhịn được m
hiên, gãi đầu, tay nắm vô lăn
nh phố của anh đang trống, th
rất rõ
g giới này chẳng có bí mật nào là mãi mãi,
hàng thở ra, lòng
ũng được, nếu có thể, h
hiên, rồi nụ cười dần h
, gió tạt vào mặt dường như
i, tôi đang ngẩn ngơ nhìn đô
tôi yêu thích khi còn bé, đã ngừng sản xuất từ
ô hình trong phòng khách, tôi
ể đối thủ có cơ hội thở dốc, ai ngờ sau lưng
ôi thấy, nếu người khác thấy thì danh tiến
n bít tết, "Em là người đầu tiên thấ
sững
lại, lắp bắp. "Em... em đi hầm rượu lấy
hân lóng ngóng nghe điện t
ng lên trong tai, có
n Vãn đã đến, chẳng th
gộ, lập tứ
ùng cô ấy, các anh
g vui của tôi, anh ngừng vài
biệt nhờ người đặt buổi opera em thích nhất
trẻ, chỉ cần hai cái vỗ nhẹ là muốn
vì chuyện hôm nay mà rất buồn, nếu em thật sự không m
ãn bên cạnh, "Tân Nhược quá bất cẩn, đ
đùa, anh nhanh chóng đ
n, "Chị Tân Nhược, chị không
hưng anh Túc Dương nói anh không trách
ình tĩnh nay lại bùng
bàn ăn, thậm chí thắp cả n
, tôi hiểu anh nói gì. "Tân Nhược,
hoa của anh, nhưng lại khiến tôi
trả lời Đồng Vãn. "Không đâu,
p, "Anh Túc Dương, chị
người quan trọng nhất với anh, Tân Nhược là vị hôn thê của
ó xuân này, trước đây Ôn T
Vãn trở về, mọi
ừng chữ trả lời, "Anh nói đúng
p máy, đây vẫn
ho phép ai cúp máy của anh,