ám cưới của tôi và Ôn Húc Dương t
người bạn thân thiết, c
rước rằng chúng tôi lại sẽ gây ra chuyện r
c, không mảy may quan tâm đến đám cưới của chúng tôi
i thờ ơ bào chữa cho anh ấy mỗi khi a
để tâm hơn so với người khác, huống chi cô ấy cũng không cố ý
n có ý định cưới em, nếu không thì đã không chuẩn bị đám cưới hết lần này đến lần khác. Đừng cứ cãi
Dương, mà ngay cả cha mẹ t
năm nay không
Ôn Húc Dương ban phát để duy
n lần, họ cũng không bao giờ t
rở thành một tình huống xấu hổ,
c Dương, thật sự không phải vì có chuyện gì qu
cùng lắm l
ua bà, khô
gia đang thịnh vượng, vô cùng rạng rỡ, đến giờ chồ
ôi th
chịu gả, chỉ còn thiếu việc bắ
tôi cúi đầu xin lỗi
n ngày không tốt, chúng
ược đứa trẻ có tình có nghĩa như vậy không dễ đâu,
chức được đám cưới, sức khỏe của Vãn Vãn quan trọn
vọng đến cực độ, đã khô
ang lên âm b
n đường,
gười tôi gọi đến
g, tâm trạng tôi cuối c
Ôn Húc Dương có người bạn th
g của Khương Hoài khi nghe lời thỉn
t cứ khi nào em cần
anh em mãi mãi là n
ác nhận với an
i em muốn a
nh đồ
ìn thấy đối phương, nhưng tôi dường như thấy