Ngữ Đường cuối cùng cũng đã giảm, nhưng
hể sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô. Hàng ngày, Giang Dư Bạch đều
luôn có bóng dáng
, đầu kề đầu xem điện thoại, thỉnh tho
iếng bánh, kem dính trên khóe miệng, Giang Dư
mặt ra cửa sổ, họ khô
hững chiếc kim đâm vào tim Hạ Ngữ
g thấy, nhưng những âm thanh và hình ảnh đó
uả táo, gọt vỏ cắt thành miếng nhỏ, dùng
ời cố tình liếm nhẹ ngón tay của Giang Dư Bạc
không thể c
uyền dịch bị cô giật mạnh, đầu
trước mặt tôi được không?" Giọng cô run
g phòng bệnh độ
ng nháy mắt, cô kinh ngạc nhìn Hạ Ngữ Đường
như vậy?" Cô che miệng, nghẹn ngào, "Có phải có ai đó ở
n, bước đến bên giường, ánh mắt nghiêm khắc nhìn Hạ Ngữ Đường:
i, nhưng nước mắt lại rơi, "Nh
u rụi căn nhà cũ của gia đình Hạ, mà còn cướp đi cha m
Giang Dư Bạch, học cách trở thành mộ
lại xé toạc vết thương của cô
m không có
cô làm cho nghẹn lại, trên mặ
ân khóc đến không thở nổi, rồi lại nhìn ánh mắt
không thể là lý do để em vô lễ." Anh h
không thể tin
y sự bảo vệ của anh dành cho Lâm Nhân Nh
và đau khổ của cô không bằng một
cúi đầu:
, không nói gì, chỉ dựa
ho cô rằng không sao rồi, sau đó nói với cô: "Em v
c khi đi không quên liếc nhìn Hạ Ngữ Đườ
a. "Ngữ Đường," giọng Giang Dư Bạch mệt mỏi, "lần sau không được như vậy nữa." Hạ Ngữ Đường mở bừng mắt, nhìn thẳng vào